You Like Me, Not My Daughter?!

Chương 2: Phòng riêng và chăm sóc


“Eehh?! Taku-nii bị sốt và phải nghỉ ngơi trên giường ư!”

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tomomi-san, Miu ngạc nhiên thốt lên khi tôi xuống dưới phòng khách và nói cho con bé lý do buổi hẹn hôm nay bị huỷ.

“Không… Thật không công bằng…Không thể nào…” Miu nằm ườn ra ghế sofa và bắt đầu lên giọng trách móc. “Anh đang làm gì vậy hả, Taku-nii..? Tại sao anh lại để bị sốt vào cái thời điểm quan trọng như này cơ chứ? Arghh…Thật thảm hại biết bao…”

“Miu! Con đang nói gì thế hả? Takkun nào đâu muốn bị như vậy.”

“Con biết chứ…Nhưng điều đó cũng không làm cho anh ấy bớt đi chút thảm hại nào. Mà anh ấy lại còn để mẹ mình gọi và thông báo huỷ buổi hẹn nữa chứ. Anh ấy đã hai mươi tuổi rồi, đâu có phải là một đứa trẻ con.”

“Ừm thì…biết làm sao được bây giờ. Có vẻ như cậu ấy đã thúc ép bản thân phải đi cuộc hẹn này bằng bất cứ giá nào nên Tomomi-san đã phải ngăn cậu ta lại..”

Theo những gì tôi nghe được từ Tomomi-san.

Tối qua Takkun cảm thấy không khoẻ.

Và tình trạng của cậu ấy càng trở nên tệ hơn vào sáng nay.

Takkun tỉnh dậy với một cơn sốt cao và tình trạng tệ đến nỗi cậu ấy không thể tự mình đứng dậy như bình thường. Cho dù vậy, cậu ấy vẫn cố gắng để chuẩn bị cho cuộc hẹn với tôi.

Nhưng tất nhiên, Takkun không thể ra ngoài với tình trạng như vậy cho nên Tomomi-san đã thuyết phục cậu ấy đừng đi.

Chị ấy bắt con trai mình phải ở trong phòng và thay mặt cậu ấy gọi cho tôi.

“...Mẹ nhận được tin

của Takkun ngay sau cuộc gọi của Tomomi-san. Mẹ cảm thấy thật bứt rứt khi thấy cậu ấy xin lỗi rất nhiều…”

“Ừ thì, anh ấy xin lỗi là điều hiển nhiên mà. Aaaaahhh chết tịt…Tại sao việc này lại xảy ra cơ chứ?! Em thất vọng về anh quá Taku-nii…“

“...Nhân tiện, Miu này, con có bận gì hôm nay không?”

“Hm? Sao mẹ hỏi vậy?”

“Chỉ là Tomomi-san có việc cần phải ra ngoài vào buổi chiều, và chị ấy lo lắng về việc để cho Takkun ở nhà một mình. Vậy nên mẹ muốn con thăm và chăm bệnh cho cậu ấy.”

“Eh, không được đâu mẹ ơi. Con có hẹn đi chơi với nhóm bạn rồi.”

“Thật sao..? Vấn đề nan giản rồi đó, chúng ta nên làm gì giờ?”

“Sao mẹ không sang thăm anh ấy đi?” Miu nói.

Thật tình cờ.

“Eh…? M-mẹ á?”

“Mẹ rảnh mà, đúng không? Sau cùng thì, mẹ cũng chẳng có kế hoạch nào cho ngày hôm nay ngoại trừ buổi hẹn.”

“Đúng là mẹ rảnh, nhưng…”

Không nghi ngờ gì việc tôi sang thăm Takkun sẽ là một lựa chọn sáng suốt nhất.

Tôi đã định sẽ dành cả ngày hôm nay cho buổi hẹn, và bởi vì nó đã bị huỷ cho nên bây giờ tôi hoàn toàn rảnh rang.

Nhưng mà…đợi đã.

Tôi phải chăm sóc cho Takkun?

Khi mà không có ai ở nhà á..?

“Nhưng…c-chuyện ấy, con biết đó…’Chuyện ấy ấy’, đúng chứ?

“Ý mẹ ‘chuyện ấy’ là sao?”

“Ừm thì, ‘chuyện ấy’ là ‘chuyện ấy’...con hiểu mà…đúng không?”

“...Sao mẹ ngại ngùng quá vậy?”

“M-mẹ không hề ngại ngùng!” Tôi hét lớn.

Miu bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, nhưng rồi con bé mỉm cười.

“À, con hiểu, con hiểu. Mẹ xấu hổ vì phải thăm Taku-nii và ở trong phòng một mình với anh ấy, có phải không?”

“Ugh…”

Khi con bé đi guốc trong bụng tôi như vậy, tôi chẳng thể làm gì ngoài việc nhượng bộ.

Bởi vì…Miu nói đúng.

Hiển nhiên là tôi không nghĩ sẽ có bất kỳ sự việc “người nhớn” nào xảy ra khi tôi ở một mình với Takkun trong phòng cậu ấy…Nhưng mà không hiểu sao, tôi vẫn cảm thấy rất xấu hổ…

Không có ai ở nhà cả, chỉ có hai đứa bọn tôi…

Chỉ cần tưởng tượng về việc đó thôi đã khiến mặt tôi nóng bừng và khiến tôi cảm thấy căng thẳng.

“Trước hết, mẹ đã từng ở trong phòng của Taku-nii rồi. Nhiều lần là đằng khác. Cho nên chả có lí do gì mà mẹ phải xấu hổ như hiện giờ cả. Mẹ đã từng đón con ở nhà anh ấy và chơi cùng chúng con rất nhiều lần rồi.”

“...Đúng vậy, nhưng…”

Quả nhiên.

Tôi đã từng vào phòng Takkun rất nhiều lần trước đó.

Tôi cũng từng chơi với hai đứa trong phòng cậu ấy. Và khi tôi lên kế hoạch chuẩn bị một món quà bất ngờ cho Miu, tôi đã mượn phòng Takkun để thực hiện kế hoạch.

Trong quá khứ, điều đó quả là bình thường.

Khi tôi ở trong phòng Takkun một mình cùng với cậu ấy, tôi đã không hề lo lắng về điều gì cả.

Nhưng giờ…điều đó là không thể.

Tôi đã ý thức hơn về cậu ấy.

Sau lời tỏ tình của Takkun…Kể từ khi tôi biết được những cảm xúc thầm kín ẩn sâu trong lòng của cậu ấy, sự hiện diện của cậu ta đã trở nên quá to lớn trong cuộc đời tôi.

Giờ đây tôi thường hay nghĩ về cậu ấy nhiều hơn mức cần thiết.

Có khi là nhiều đến mức, tôi phải xấu hổ và ghê tởm bản thân về việc đó…Nó là một vòng xoáy luẩn quẩn mà tôi không thể thoát ra khỏi…!

“...Mẹ này, mẹ nghĩ về Takkun nhiều đến mức cả con cũng thấy xấu hổ.”

“Ah…Đừng nói gì nữa, im lặng đi. Đừng có lôi mẹ của con ra làm trò đùa chứ.”

“Vâng, con có thể thấy vì sao mẹ lại xấu hổ...nhưng con vẫn nghĩ rằng mẹ nên đi thăm anh ấy.” Miu thở dài và nói. “Có khi Taku-nii đã quá háo hức về buổi hẹn hò với mẹ đến mức thân nhiệt anh ấy tăng cao và khiến anh ấy lên cơn sốt.”

“E-Ehh? Nghe như kiểu là một đứa trẻ mẫu giáo bị sốt trước ngày đi dã ngoại trường vậy.”

“Vâng, anh ấy háo hức đến mức như vậy đó, mẹ không nghĩ vậy sao?”

“...”

“Dù sao thì…Đi thăm anh ấy đi mà mẹ.” Miu nghiêm giọng. “Con lo lắng về sức khoẻ của Taku-nii…Với cả, chắc anh ấy đang ủ rũ bởi vì bản thân đã phá hỏng cuộc hẹn. Nghĩ về việc đó, chỉ có mẹ là người duy nhất có thể khiến anh ấy cảm thấy vui lên.”

Miu đang nói với giọng điệu nghiêm túc trái ngược với sự châm chọc thường dùng.

Nếu con bé đã thực sự nói vậy, thì tôi nên…

“...Đ-được rồi.”

Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài chấp thuận.

Buổi hẹn đã bị huỷ bởi một sự cố không thể lường trước…Nhưng có vẻ như tôi vẫn sẽ dành một ngày bên Takkun cho dù thế nào đi chăng nữa.

Tôi đã có một giấc mơ.

Cơ thể tôi nặng trĩu và đầu óc thì trống rỗng…Tôi đang ở trong trạng thái mơ hồ đến nỗi không biết rằng mình đang ngủ hay đang thức.

Một giấc mơ về Ayako-san.

Tôi vừa cảm thấy vui xen lẫu xấu hổ, đó là một cảm xúc phức tạp. Có vẻ như là, tôi thực sự không thể ngừng nghĩ về cô ấy mọi lúc mọi nơi, dù là khi ngủ hay thức.

Ayako-san đứng trước mặt tôi…và tôi ngước lên nhìn cô ấy.

Đó là giấc mơ từ lúc tôi còn thấp hơn cô ấy… Trở lại từ thời điểm mà tôi coi bản thân lúc đó là một đứa nhóc.

“T-Takkun..”

Ayako-san nhìn tôi với gương mặt ửng đỏ.

Lí do cho việc đó…là bởi trang phục của cô ấy.

“Trông cô thế nào…?T-trông có giống Santa không?”

Đó là bộ trang phục của Thánh Nick.[note55540]

Tuy vậy, nó không phải là dạng phục trang với bộ suit ống tay dài có màu đỏ và cái quần dài mà một người đàn ông có thân hình to lớn sẽ mặc.

Nói thẳng ra…Đó là một bộ bikini Santa.

Những mảnh vải nhỏ màu đỏ che đi vòng một và vòng ba của cô ấy. Và mặc dù vòng eo của Ayako cực kì thon gọn, vẫn có những đường cong nổi bật tôn lên thân hình quyến rũ của cô.

Để dễ hình dung hơn, trang phục ấy hở hang đến mức cả làm lộ hoàn toàn da thịt của cô.

Việc nhìn thấy cảnh tượng này là một sự kích thích quá mức đối với một đứa trẻ như tôi…

Không.

Việc tôi là một đứa trẻ không thực sự quan trọng, kể cả bây giờ nó vẫn quá đỗi kích thích đối với tôi.

Ayako-san trong bộ bikini Santa có một sức công phá quá lớn.

“Ahaha…H-Hãy dừng việc này lại thôi. Ăn mặc như này có hơi lạnh…với cả, có cảm giác hơi biến thái chút.

Ayako-san quay người, che bộ ngực và bờ mông gợi cảm của mình rồi cười gượng như thể cố gắng giấu đi sự xấu hổ của mình.

Không.

Hãy tỉnh dậy đi nào thằng ngu này.

Mày đang mơ về cái gì vậy?

Tại sao…mày lại mơ về khoảnh khắc này cơ chứ?

Ý tôi là…Có nhiều khoảnh khắc từ quá khứ đáng để mơ về hơn, phải không?

Có phải là do tôi đang bực tức? Tại sao một cảnh tượng dâm dục như vậy lại được lưu trữ trong phần ký ức quý giá nhất của não tôi, và tôi lại còn mơ về nó nữa chứ.[note55541]

“Uhm…”

Tôi trong giấc mơ, vẫn còn là một cậu bé, cất tiếng nói.

“T-Trông cô rất quyến rũ trong bộ đồ đó, Ayako mama-”

“...cô trông rất đẹp, Ayako mama”

“Eh? T-Thật sao…?”

Giữa cơn nửa tỉnh nửa mơ…Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Nhấc mí mắt trĩu nặng lên, tôi lờ mờ thấy mình đang ở trong phòng của bản thân..nhưng có một người trước mặt tôi đáng lẽ không nên ở đó.

Ayako-san.

Người phụ nữ mà tôi luôn tơ tưởng đến mọi lúc, dù là trong mơ hay đang tỉnh, đang nhìn tôi với một khuôn mặt thoáng chút lo lắng.

Ah, tôi vẫn đang mơ sao?

Không thể nào có chuyện Ayako-san lại đang ở trong phòng tôi…

“Ayako mama…”

Vẫn còn ngái ngủ, tôi khẽ gọi và vươn tay ra hướng tới cô ấy. Có lẽ tôi chỉ đang mê man do cơn sốt, như thể tôi đang cố tiến tới ảo ảnh của một ốc đảo sau khi lang thang trên sa mạc kiếm tìm nguồn nước.

Thế nhưng.

Ảo ảnh đó…cuối cùng lại trở thành sự thật.

Cô ấy nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang chìa ra của tôi.

“Ừ-ừm…L-Là chị - Ayakyo mama đây.”

“...Eh? Ehhh?!”

Nghe thấy một giọng nói ngại ngùng và cảm thấy cái chạm nhẹ của bàn tay khác, tôi chợt bừng tỉnh.

Tôi bật dậy ngay lập tức và nhìn người phụ nữ đang ở ngay bên giường mình.

“A-Ayako-san?!”

“Chào em, Takkun.”

Trước sự ngạc nhiên tột độ của mình, cô ấy nở một nụ cười có chút ngại ngùng.

Takkun ngồi trên giường và nhìn tôi với đôi mắt mở to hết cỡ.

“Tại s…Eh? Sao chị lại trong phòng em vậy, Ayako-san..?”

“Ừm thì, Tomomi-san bảo chị rằng chị ấy sẽ không ở nhà vào buổi chiều…Nên là chị đến đây để chăm sóc cho em.”

“E-em hiểu rồi…”

“Em cảm thấy sao rồi, Takkun?”

“Uh…A-ah…Em thấy ổn hơn rồi. Em đã ngủ cả buổi sáng và uống chút thuốc. Nhưng cả sáng nay em thấy mệt mỏi thực sự.” Giọng cậu ấy có chút ngái ngủ, nhưng vẻ mặt thì cứ dần trở nên u ám. “...À đúng rồi. Không phải ngày nào khác, mà chính hôm nay, em đã bị cảm lạnh và phải nghỉ ngơi trên giường…”

Sau khi lẩm bẩm với giọng điệu đầy hối hận và tội lỗi, cậu ấy cúi đầu trước tôi.

“Ayako-san…Em xin lỗi.”

“Đ-được rồi. Em không phải xin lỗi, Takkun. Không sao đâu, thực sự đó.”

“Nhưng…Đáng lẽ hôm nay chúng ta sẽ có một buổi hẹn…”

“Em bị sốt, điều đó là khó tránh khỏi. Đừng lo lắng về việc đó.”

“Vâng…”

Cậu ấy gật đầu, nhưng dễ thấy Takkun vẫn đang trong cơn u sầu.

“Nhưng thật là kỳ cục khi để bị sốt vào thời điểm này trong năm.”

“...Thú thực, em không ngủ được nhiều mấy ngày vừa qua.” Cậu ấy nói với vẻ tội lỗi.

“Em không ngủ được ư? Vì sao vậy?”

“Thì, chị thấy đó…E-Em không ngủ được bởi vì cứ suy nghĩ tới việc sẽ được đi hẹn hò với chị.”

“...Eh”

“Với cả…em cũng đã tập luyện khá nhiều”

“T-Tập luyện?”

“Em đã định sẽ thuê một cái xe ô tô vào hôm nay…Em không thực hành nhiều từ khi có bằng lái ô tô từ năm ngoái, vậy nên em muốn làm quen một chút. Đó là lý do em đã mượn xe của bố em vào buổi tối và lái vài lần loanh quanh những nơi có trong kế hoạch của buổi hẹn hò.

“E-Em đã làm vậy á?!”

“Tất nhiên, bởi vì…Nếu em phạm lỗi gì đó khi lái xe, nó sẽ rất là tệ, đúng không chị…?

“Chị hiểu rồi, nhưng mà…”

Ngạc nhiên thật. Chuyện này, phải nói như nào nhỉ…Tôi biết rằng Takkun sẽ phấn khích về buổi hẹn…thế nhưng tôi không nghĩ là lại đến mức này.

Cậu ấy còn ưu tiên thời gian cho việc tập lái xe qua các nơi sẽ định đi trong buổi hẹn thay cho việc ngủ.

“Chị rất vui khi thấy em nghĩ cho buổi hẹn như vậy….Thế nhưng chị nghĩ em đang không lượng được sức mình. Em không cần phải cố gắng quá như vậy cho buổi hẹn của chúng ta…”

“...Em không làm vậy được.” Takkun phản đối, nhìn thẳng vào tôi. “Em đã mong đợi buổi hẹn hò này với chị từ rất lâu rồi. Không đời nào em lại không cố gắng hết sức mình cho buổi hẹn. Em muốn nó phải thật hoàn hảo…và hơn hết, phải thật vui. Vậy nên…em không thể buông thả bản thân.”

“Takkun…”

“Nhưng chính vì vậy, em đã bị sốt hôm nay…Thật làm một thời điểm tệ hại khi làm mọi chuyện rối tung lên. Thực sự mà nói, em thật thảm hại….ngu ngốc biết bao…”

Cậu ấy ngồi trên giường, gục đầu xuống và hoàn toàn ủ rũ.

Có vẻ như Miu đã suy đoán đúng,

Chính sự háo hức quá mức cho buổi hẹn của Takkun là thứ đã làm cậu ấy phải khổ sở. Cũng giống như việc một đứa trẻ mẫu giáo mong đợi chuyến dã ngoại trường đến mức lên cơn sốt vào ngày hôm sau.

Chắc chắn là việc đó trông có hơi thảm hại một chút.

Nhưng…

“...”

Tôi cảm thấy tim mình nhói đau.

Cậu ấy ủ rũ và chán nản…nhưng vì lý do nào đó, tôi lại thấy cậu ấy cực kì cuốn hút.

“Cảm ơn em, Takkun.”

Tôi vô thức đặt tay mình lên trên tay cậu ấy.

“Vì đã cố gắng hết sức cho buổi hẹn với chị.”

“Ayako-san…Nhưng mà em…”

“Không sao đâu. Như chị nói trước đó, chị cảm thấy ổn mà. Ừm thì, mọi thứ đã không diễn ra như kế hoạch…nhưng cảm xúc của em đã được truyền tải rất rõ ràng qua mọi việc rồi. Chị thấy thực sự hạnh phúc khi em đã cố gắng đến vậy cho buổi hẹn của chúng ta.”

“...”

“Vậy nên em đừng buồn nữa và hãy nghỉ ngơi đi nhé. Và khi em đã cảm thấy khá hơn rồi…Ừ-ừm,thì…H-hãy đi hẹn hò nhé!”[note55542]

“Eh?”

Takkun bật dậy ngay lập tức.

Uuh…E-Em ấy phản ứng dữ quá vậy.

Như thể là ánh sáng đột nhiên quay trở lại trong đôi mắt trông như đã chết trước đó của cậu ấy.

“C-Chị có chắc không?”

“...Ừm.”

“Chúng ta có thể có một buổi hẹn hò khác?”

“...Ừm.”

“Thật sao-?”

“C-chị vừa mới nói là được mà, geez.”

Đừng có hỏi nhiều lần như thế mà!

Nó ngượng lắm ý!

Uuh…Điều này thật kỳ lạ quá đi. Sao chuyện này lại xảy ra được cơ chứ? Đáng lẽ tôi phải là người được mời đi hẹn hò, nhưng giờ chính tôi mới là người mời cậu ấy!

Không, mọi chuyện không phải như vậy! Chỉ là bởi vì Takkun đã quá ủ rũ và tôi không còn lựa chọn nào khác…! Đúng vậy! Đơn giản là không còn lựa chọn nào khác! Tất cả là mọi chuyện là do vậy!

“ Nếu em cảm thấy không khoẻ, cũng không làm gì được trong trường hợp đó. Thường thì buổi hẹn sẽ được hoãn lại, chứ không phải là bị huỷ. Ừm, hoãn buổi hẹn lại là điều thường tình. Đa số mọi người sẽ làm vậy.”

“...Em hiểu rồi. Hoãn buổi hẹn lại.” Takkun nhẹ nhõm mỉm cười.

Ah, geez…Trông cậu ấy hạnh phúc chưa kìa.

Takkun cười trông khởi sắc đến mức khiến tôi khó mà tin chỉ vừa vài phút trước đó thôi cậu ấy trông thật não nề…Không hiểu sao, tôi cảm thấy ngượng ngùng.

“...Ah, Takkun, em đói chưa? C-chị đã nấu sẵn cháo, để chị đi hâm nóng lại nó nhé!”

Không chịu đựng được cái bầu không khí ngọt ngào này, tôi đi ra khỏi phòng.

Tôi đã sử dụng bếp của nhà Aterazawa một vài lần.

Khi họ mời Miu và tôi đến ăn tối, tôi đã giúp dọn dẹp và rửa bát đĩa.

Và hôm nay, khi tôi bảo sẽ chăm sóc cho Takkun, Tomomi-san bảo tôi có thể tuỳ ý sử dụng nhà bếp, vậy nên tôi cũng không ngần ngại gì.

Sau khi hâm nóng lại cháo trong nồi, tôi múc nó ra một cái bát và mang vào trong phòng Takkun.

“Xin lỗi vì để em phải chờ, cháo đây em, ăn đi nhé.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền chị, và cũng cảm ơn chị nhiều ạ”

Takkun ngồi trên giường và đưa tay ra cầm bát cháo.

“Ah, đợi chút, nó vẫn còn nóng lắm.”

Tôi cầm bát, dùng thìa múc một ít cháo rồi đưa lên gần miệng.

Và rồi.

“Fuu, fuu.”

Tôi thổi vài lần cho thìa cháo nguội đi.

“Ổn rồi, nó nguội rồi đó. Há to nào.”

“Eh…?”

Khi tôi đưa thìa cháo lại gần miệng Takkun, cậu ấy đỏ mặt và đứng hình luôn.

Sau khi thấy phản ứng đó…tôi nhận ra sai lần của mình.

“Ah, x-x-xin lỗi em! Chị không có ý đó! Chỉ là chị hay làm vậy với Miu, vậy nên…Khi con bé bị ốm, nó hay trở rất nũng nịu…!”

“K-Không sao ạ! Em hiểu rồi!”

Sau khi cả hai đều đỏ mặt và hắng giọng, Takkun đỡ lấy cái khay, thổi cái thìa và bắt đầu ăn cháo.

Lần này là tự tay cậu ấy ăn.

“Ưm~… Ngon quá.”

“Vậy sao? Chị vui khi nghe em nói vậy.”

Takkun ăn cháo một cách ngon lành. Thật tốt là cậu ấy vẫn còn cảm giác thèm ăn. Nước da của cậu ấy trông cũng không tệ, đó là một dấu hiệu cho thấy cậu ấy đã trở nên khá hơn.

Khi đang ngắm nhìn cậu ấy ăn, tôi chợt hồi tưởng lại quá khứ.

“...Trước kia, việc chị đút cho em ăn khá là bình thường.”

“Eh?”

“Từng có rất nhiều lần chị đút cho em ăn mà, em nhớ chứ?”

“Đó là khi…em còn nhỏ, phải không? Và vì đó là chị, vậy nên em không thể từ chối…”

“Fufu, đúng vậy. Mặc dù trông em luôn xấu hổ nhưng lại luôn ngoan ngoãn mở miệng và nói ‘aah’, trông dễ thương lắm luôn~”

“...”

Takkun đỏ mặt, không biết phải nói gì.

Phản ứng của cậu ấy dễ thương đến mức tôi không thể kìm bản thân lại mà tiếp tục trêu chọc.

“À mà, Takkun này…Lúc nãy em gọi chị là ‘Ayako mama’ đúng không?”

“Pfffh…Khụ, khụ.”

Mặc dù bị nghẹn, bằng cách nào đó cậu ấy vẫn nuốt được cháo trong miệng. Và rồi cậu ấy nhìn tôi một cách ngượng ngùng.

“C-Chị nghe thấy rồi ạ?”

“Ừm, chị nghe thấy rồi.”

“...Thật ạ? Thì, nó chỉ là một sự hiểu lầm thôi ạ. Em đang mơ về quá khứ, vậy nên…”

“Fufufu. Đã được một khoảng thời gian kể từ khi em gọi chị như vậy. Và trước khi chị nhận ra, em đã bắt đầu gọi chị là “Ayako-san”

“Ừm thì, việc đó là bình thường mà chị…Em không thể cứ gọi chị là ‘Ayako mama mãi được.”

“...Em nói đúng.”

Điều đó…quả nhiên là bình thường.

Cậu bé mới chỉ mười tuổi khi hai ta gặp mặt lần đầu, giờ đã đôi mươi.

Cậu ấy đã từ một đứa trẻ trở thành một người đàn ông.

Nhưng đâu đó trong lòng tôi vẫn luôn đối xử với cậu ấy như một cậu nhóc.

Vậy nên…tôi chưa từng để ý.

Tôi đã không nhận thấy được cảm xúc của cậu ấy.

Đó là lý do mà hiện giờ tôi cảm thấy rất bối rối và khó nghĩ.

Tất nhiên, Takkun không có lỗi gì trong việc này. Cậu ấy chỉ tập trung và tận tâm cho cuộc sống của mình. Đơn giản là cậu ấy đã lớn lên và trở thành một người đàn ông.

Người có lỗi ở đây…là tôi.

Mọi thứ không có phức tạp như vậy. Sau cùng, mọi việc đều là do tiếng lòng của tôi.

“Nè, Takkun, em mơ về gì vậy?” Tôi đột nhiên tò mò hỏi.

Tôi thắc mắc không biết cậu ấy đã mơ về thời điểm nào.

Mười năm về trước chúng tôi còn dành thời gian với nhau…Tôi coi cậu ấy như một đứa con hoặc một đứa em trai, nhưng cậu ấy lại luôn coi tôi như một người phụ nữ.

Chúng tôi đã dành cả một thập niên nhìn nhận bản thân đối phương theo hai cách khác nhau.

“Ừm…Thì là…” Takkun ngập ngừng nói. “Em mơ về lúc…khi mà chị mặc bộ bikini Santa…”

“Adfghdj.” Tôi giật nảy.

Mọi sự bình tĩnh của tôi tan biến hết và tôi hét toáng lên:

“E-Ehh? Bộ bikini Santa…? E-Em mơ về cái đó á?!”

“Vâng…là nó ạ…”

“Hông màaaa! Sao em lại mơ về việc đó cơ chứ?!”

“Ngay cả khi chị hỏi em như vậy…Em chỉ đơn giản là mơ thấy nó thôi ạ…”

Uuuhhh!

Không thể tin được là Takkun lại mơ về cái ngày đó!

Tôi đang dần hồi tưởng lại một chương đen tối trong cuộc đời mà tôi đã chôn nó rất sâu trong vùng kí ức đến mức mà bản thân muốn quên luôn cho rồi.

Cái chương đáng khinh nhất trong cuộc đời tôi xảy ra vào Giáng Sinh vài năm trước.

Tôi muốn mua một bộ trang phục Santa bình thường, nhưng vô tình tôi lại mua bộ đồ để lộ vùng eo của mình.

Tôi rất mừng vì chỉ có Takkun nhìn thấy tôi trong bộ dạng đó. Nếu đó là ai khác, tôi đã có thể chết vì xấu hổ…Tôi đã nghĩ như vậy…nhưng nếu Takkun đã coi tôi như một người phụ nữ vào lúc mười tuổi, ừm thì, lịch sử đã bị thay đổi khá nhiều rồi đấy.

Uwaaa…uwaaaahhhh!

“Uhh…Đồ ngốc Takkun…Sao em lại nhớ lại việc đó cơ chứ?”

“Em xin lỗi…chỉ là việc đó khó quên quá.”

“Ừ-ừm thì, chị xin lỗi. Xin lỗi em vì chị đã ăn mặc thật kỳ cục và không hợp một tẹo nào!”

“Không, em không có ý đó…Chuyện đó khó quên theo một nghĩa tốt cơ, Ayako-san, chị có một thân hình rất đẹp, chị trông thật quyến rũ trong bộ đồ đó…”

“Cá…T-Thôi được rồi, không cần phải nịnh chị như vậy.”

“Em không hề nịnh mà! Chị thực sự gợi cảm và có một thân hình rất chuẩn…đó là lý do em đã bị cuốn hút…”

“~~! M-mồ…Chị hiểu rồi mà.”

Chị không thể nhận thêm bất kỳ lời khen xấu hổ muốn chết nào nữa. Thôi đi mà, em không thể khen chị như vậy được. Thật sự đó, dừng lại đi. Nếu em cứ tiếp tục khen chị như vậy…chị không biết điều gì sẽ xảy ra nữa.

“Geez…Em thật biến thái, Takkun.” Tôi phồng má.

“K-Kể cả khi chị gọi em như vậy…”

“Mà hơn hết, em còn nói rằng em nhìn chằm chằm vào ngực chị khi chúng ta tắm cùng nhau…”

“Dạ, đúng là em đã nhìn hơi lâu trong nhà tắm, nhưng về bộ bikini Santa là chị tự cho em xem mà.”

“Đ-Đừng có lý do lý trấu! Và quên ngay việc đó đi” Tôi hét toáng lên.

Mặc dù suy xét ở khía cạnh nào đi chăng nữa, thì chính tôi mới là người đang cố biện hộ.

“E-Em xin lỗi..”

Ah…Tôi đã khiến cậu ấy phải xin lỗi. Chị xin lỗi, Takkun. Thật xấu hổ khi chị phải nói ra những lời này.

“Nhưng mà…” Takkun cất tiếng khi tôi đang mặc cảm tội lỗi. “Em không thể…ngừng nghĩ về việc đó được.”

“Eh…?”

“Nhìn thấy người phụ nữ mà mình thích trong một bộ quần áo hở hang…ừm, em cá là chàng trai nào cũng thấy kích thích.”

“Eh…Ehhh?”

“Việc quên đi chuyện đó là bất khả thi. Ký ức đó sẽ không bao giờ phai mờ. Đó là thứ mà em đã mơ rất nhiều lần rồi.”

“R-rất nhiều lần rồi..?”

Tôi bối rối trong khi Takkun nhìn thẳng vào tôi.

Mặt cậu ấy đang ửng đỏ vì xấu hổ, nhưng cậu ấy không hề nhìn đi chỗ khác.

Nhìn chằm chằm.

Với đôi mắt đầy tha thiết, ánh mắt cậu ấy như muốn xuyên thấu tôi.

“Em…ừm, em không chỉ yêu chị vì bề ngoài…Thế nhưng ngoại hình của chị…em cũng mê lắm. Gương mặt và thân hình của chị đều rất cuốn hút…”

“Cá...uh, ah…auh…”

Cậu ta lại tiếp tục khen tôi với đôi mắt đầy cháy bỏng và điều đó làm tôi thực sự bối rối.

Cả người tôi nóng bừng.

Đầu như tôi như muốn xì khói.

Sự xấu hổ và kích thích cứ tăng dần, và tôi dần đánh mất sự minh mẫn…

“...Vậy ư?” Tôi vô thức nói.

Tôi đặt tay lên ngực mình như đang muốn ám chỉ bản thân.

“Takkun, em có thật sự…th…thích thân hình này không?”

“Eh? Dạ…N-nghe thật là không đứng đắn khi nói vậy, nhưng mà…có ạ, em có thích…”

“...Chị hiểu rồi. Vậy thì-” Tôi nói, và rồi ngồi lên giường.

Tôi ngồi cạnh Takkun, cực kì gần với cậu ấy.

“-Em có muốn chạm vào nó ngay bây giờ không?”

Tôi không hiểu cô ấy đang nói gì?

Chạm vào?

Thứ gì cơ?

Nếu dựa vào nội dung cuộc hội thoại nãy giờ…ý là cơ thể của cô ấy á? Không, nghe thật vô lý. Ayako-san sẽ không bao giờ nói về việc đó. Không thể nào. Làm gì có chuyện như vậy.

Trong thoáng chốc, rất nhiều suy nghĩ đã lướt qua não tôi, thế nhưng…

“Đưa tay em đây.”

Khoảnh khắc tay cô ấy chạm vào tay tôi, đầu tôi bỗng dưng trống rỗng.

Ayako-san dùng hai tay nắm lấy cổ tay trái của tôi.

Và rồi…Kéo về phía cô ấy.

“Cá? Ayako-san…?! Chị đang làm gì vậy?!”

“Suỵt, yên nào, và đưa tay em đây.”

“Nhưng, đ-đợt chút đã-”

“C-Chị cũng xấu hổ lắm chứ! Nhưng chị muốn em…chạm và cảm nhận chị.”

“Chị muốn em chạm vào chị…?”

Ủa? Ủa? Việc gì đây? Cái gì đang xảy ra vậy?

Mặc kệ bản thân đang bối rối vô cùng, Ayako-san giằng lấy tay tôi. Tay tôi dần gần hơn với cô ấy, và tầm nhìn của tôi cũng bị thu hút bởi cổ.

Và thứ không thể lọt khỏi tầm mắt của tôi…là đôi gò bồng cỡ đại của cô ấy.

Thật khó có thể rời mắt khỏi đồi núi siêu to khổng lồ đang cố phồng lên như muốn thoát khỏi lớp áo sơ mi đó. Và từng cử động nhỏ nhất của cô ấy cũng làm chúng rung lắc, làm lý trí tôi như muốn vỡ tan.

Chúng thật lớn quá.

Ý là chúng thực sự…quá to.

Hai trái cấm kia chỉ cách tay tôi có vài xen-ti- mét.

“Có lẽ em không muốn…chạm vào một bà cô già như chị.”

“Eh…Không, không phải là em không muốn, mà là…”

Thú thực…Không biết bao lần tôi đã tơ tưởng về việc này.

Không phải là tôi yêu Ayako-san chỉ vì ngoại hình…Nhưng tôi cũng là một người đàn ông. Không phải suy nghĩ nào của tôi cũng đứng đắn.

Tất nhiên là tôi muốn chạm vào chúng…bộ ngực của người phụ nữ tôi yêu.

Thế nhưng.

Cũng chính vì lẽ đó…Tôi không thích cái tiến triển kỳ cục này chút nào!

“X-Xin hãy đợi đã, Ayako-san! S-Sao chị lại đột ngột như vậy..”

“Không sao cả! C-Cứ chịu thua trước ham muốn của bản thân đi!”

“Ham muốn…?”

“Thôi nào, đừng chần chừ nữa!”

Với giọng điệu quyết liệt và gượng mặt đỏ bừng, cô ấy cứ giằng lấy tay tôi.

Nếu nghiêm túc, tôi có thể dễ dàng rũ bỏ tay cô ấy ra.

Nhưng…tôi không làm được.

Dù đầu óc tôi có bảo đừng làm vậy đi chăng nữa, những cám dỗ trần tục vẫn cứ áp đảo lý trí của tôi.

Kết quả là, tôi không thể nào di chuyển tay và cứ nhượng bộ cô ấy.

Ayako-san kéo tay tôi một cách dứt khoát và đưa về phía thân mình.

Và rổi, cô ấy đặt nó phía dưới áo sơ mi của mình.

“Hả…?”

Trực tiếp?!

Chờ đã! Chị muốn em chạm trực tiếp vào cơ thể chị á?!

Kể cả khi việc chạm vào quần áo của chị đã là quá đủ rồi, chị vẫn muốn em chạm vào da thịt của chị ư?!

“Ayako-san…!”

“...Ổn mà, Takkun.” Cô ấy khẽ nói với giọng gợi cảm, cố gắng kìm nén sự xấu hổ lại trong tuyệt vọng.

Tay tôi trượt xuống dưới áo của Ayako-san. Cứ dần hạ xuống phía dưới chiếc áo sơ mi. Và khi đầu ngón tay tôi chạm vào làn da mềm mịn, cô ấy rùng mình.

“Ahn. Fuhh…” Cô ấy khẽ rên lên.

“E-Em xin lỗi…”

“...Không sao. Chỉ là chị cảm thấy hơi bất ngờ vì tay em khá lạnh.”

Sau khi điều chỉnh nhịp thở, cô ấy nhìn thẳng vào tôi.

“Làm đi…Takkun. Đừng ngần ngại mà cứ chạm bao nhiêu tuỳ thích.”

Và rồi, tay tôi bị kéo rất mạnh.

Lún sâu.

Tôi cảm thấy thứ gì đó mềm mềm trong lòng bàn tay.

Thú thực…nó khiêm tốn hơn những gì tôi mong đợi.

Tôi đã từng tưởng tượng ra một thứ gì đó hơn thế nữa, ừm, thứ mà không thể vừa lòng một bàn tay, nhưng tôi không cảm thấy quá nhiều như vậy.

Nhưng làn da mềm mịn, ấm áp và mượt mà thật dễ chịu biết bao.

Đó là một cảm giác khiến tôi chỉ muốn chạm vào nó mãi mãi…

“Ừm, em nghĩ sao, Takkun?”

“...Em nghĩ sao ấy hả?”

“Đây là cơ thể chị…Là..d-da thịt của chị.”

Da thịt.

Đúng vậy, chắc chắn đó là da thịt.

Bộ ngực của người phụ nữ, nói một cách thô thiển, chỉ là những cục mỡ mà đa số đàn ông không thể ngừng mê mẩn. Đó chỉ là mấy cục thịt mà rất nhiều người đàn ông thèm muốn, ca tụng và có khi là dành cả cuộc đời cho nó.

Thứ mà tôi chạm vào hoàn toàn là da thịt.

Tuy nhiên.

Không phải tôi đang chạm vào ngực cô ấy…

…Mà là phần bụng.

“Uhm…Ayako-san. Em có một câu hỏi thực sự nghiêm túc.”

“S-Sao thế?”

“...Sao chị lại muốn em chạm vào eo của chị?”

Sự bối rối quá thể xen lẫn thất vọng chiếm lĩnh suy nghĩ của tôi.

Bàn tay mà cô ấy vào phía trong áo và tưởng rằng sẽ được chạm vào ngực cô ấy…hoá ra, lại không phải như vậy.

Thay vào đó, Ayako-san để tôi chạm vào bụng cô ấy.

…Tại sao?

Tại sao…lại là vùng bụng?

“S-Sao em lại hỏi vậy…? Chị từng nói với em trước đó rồi, đúng chứ? Chị muốn em cảm nhận cơ thể chị.” Ayako-san nói, cố gắng kìm nén sự xấu hổ trong khi cố ép tay tôi vào vùng bụng của cô ấy. “Em khen chị rất nhiều trước đó…nhưng, ừm, đó chỉ là do em lưu giữ hình ảnh về cơ thể lúc chị còn đôi mươi thôi, đúng chứ? Đó là lý do chị muốn xoá nhoà những ảo tưởng về quá khứ bằng cách khiến em cảm nhận cơ thể chị lúc này-Eh?! E-Ehhh?!”

Đang giải thích dở, đột nhiên Ayako-san hét toáng lên.

Cô ấy buông cổ tay tôi ra và lập tức giữ khoảng cách.

“H-Hoonggg…Takkun. N-Nó…!

“Eh…?”

“Ừm, thì, thứ đó…N-Nó trở nên…!” Cô ấy hét lên, lấy hai tay che mặt, đỏ bừng đến tận vành tai.

Khi tôi dõi theo ánh nhìn lúng túng của cô ấy giữa những kẽ hở của ngón tay…nó hướng tới hạ bộ của tôi.

“Thằng em” của tôi đang biểu tình quyết liệt.

Không như quần jeans hay quần dài, chỗ phình lên đó không thể che giấu bởi lớp vải mỏng của cái quần ngủ.

Mảnh vải bị phồng hẳn lên.

“U-Uwaa!”

Tôi túm vội cái chăn và che phần thân dưới của tôi nhanh nhất có thể.

Mặc dù…Nó đã là quá muộn rồi.

“E-Em xin lỗi chị! Em…”

“Takkun…Eh? S-Sao em lại xin lỗi..?”

Tôi không thể không cảm thấy xấu hổ và tội lỗi, và Ayako-san hỏi tôi trong sự lúng túng:

“N-Nó trở nên như vậy là vì em chạm vào bụng chị à…?!”

“...”

Có vẻ như cô ấy đã hiểu lầm cái gì đó.

“Eh…Ehh? Đàn ông thường phấn khích khi chạm vào vùng bụng à? Hay đấy chỉ là sở thích của em-?”

“Không phải như chị nghĩ đâu! Em không phấn khích đến vậy vì chạm vào bụng của chị!”

“Nhưng mà em đã…”

“Thì do…em cứ tưởng…chị sẽ cho em chạm vào n-ngực của chị.”

“Eh………….Ehhhhhhh?”

Khi mà Ayako-san trông vừa bình tĩnh lại được một chút, khuôn mặt cô lại lập tức đỏ bừng.

“E-Em đã nghĩ gì vậy, Takkun?! Chị sẽ không cho em chạm vào ngực chị đâu!”

“Em biết…Nhưng nhỡ đâu…”

“Sao em có thể nghĩ chị sẽ cầm tay em vào đặt vào ngực chị cơ chứ…! C-Chị sẽ không làm một điều dâm dục như vậy! Chị chỉ muốn em chạm vào bụng chị mà thôi!”

“...”

Không, thật ra.

Điều đó cũng khá là dâm đãng ý, chị biết chứ?

“Đ-Để em chạm vào ngực chị…Mồ…Bởi vì đầu óc em toàn mấy thứ dâm dục nên em hiểu nhầm hết cả rồi…”

“...E-Em xin lỗi.”

Ngay tại thời điểm này, tôi đã xin lỗi Ayako-san, người đang nổi nóng với tôi, thế nhưng cũng không hẳn là tôi thấy biết lỗi.

Phải…Đây không hoàn toàn là lỗi từ mỗi phía tôi.

Nhìn từ góc độ nào cũng thấy cũng thấy một phần lỗi là do Ayako-san đã làm điều dễ gây hiểu nhầm đến như vậy.

Nếu người phụ nữ nào làm điều tương tự, 10 trên 10 thằng đàn ông cũng sẽ hiểu lầm đối phương.

“Nhưng, Ayako-san…Sao lại là vùng bụng của chị..?”

“Thì bởi vì…Chị muốn em hiểu rõ về chị của hiện tại hơn.” Ayako-san lắp bắp bói. “...Em đã thấy chị khi khoả thân và cả khi mặc bikini, nhưng đó là từ lâu về trước rồi, đúng chứ? Vậy nên… Khi em khen thân hình của chị, chỉ là em đang khen hình ảnh của quá khứ thôi…Bây giờ…chắc em đang nghĩ rằng cơ thể của một bà cô ba mươi tuổi như chị vẫn sẽ giống như hồi còn đôi mươi, nên chị phải cho em thấy thực tế phũ phàng…” Cô ấy cứ dần nhỏ giọng cho đến khi chỉ còn là sự lí nhí. “...Và ừm, em biết đó. Càng cao tuổi…càng dễ bị mất dáng. Gần đây chị không chăm sóc bản thân mình, và cũng không để ý tới phần eo của mình…”

“Có phải chị lo lắng về điều nhỏ nhặt đó không?”

“Ý em là gì khi nói điều đó nhỏ nhặt…? Đó là một điều cực kì quan trọng với một người phụ nữ trong độ tuổi ba mươi đó!”

“Chị không cần phải lo lắng đâu, Ayako-san. Chị trông rất ổn mà.[note55543]

“E-Em nói dối! Em không cần phải nghĩ cho cảm xúc của chị đâu! Em đã chạm vào bụng của chị và hiểu ra rồi, đúng chứ?”

“Dạ…Đúng là em đã cảm nhận chút da thịt. Nó khá là mềm.”

“Thấy chưa? Chị biết mà…”

Hướng ánh mắt về phía Ayako-san, người trông như đang sắp khóc, tôi tiếp tục nói.

“Nhưng mà chị có một thân hình chuẩn lắm luôn. Hơn nữa, em nghĩ phụ nữ mà có tí da thịt trông quyến rũ hơn nhiều. Với cả…Em nghĩ chị rất đáng yêu khi có vùng bụng mềm mại như vậy.”

“...”

“Không, ý em không phải là vùng eo mềm mại của chị dễ thương, mà là chị dễ thương vì có vùng eo mềm mại. Ý em định nói là vùng eo mềm mại cũng có sức hút riêng-”

“Em định l-lặp lại bao nhiêu lần từ ‘mềm mại’ vậy?! Ayako-san la lên vì xấu hổ. “Uuh…Geez…đừng có mà trêu chọc người lớn chứ.”

“Em nào đâu có ý định trêu chọc chị.”

“...Em chẳng là gì ngoài một cậu trai biến thái hứng lên vì được chạm vào eo phụ nữ.”

“Em đã nói trước đó rồi, chỉ là hiểu lầm thôi mà!”

Tôi lập tức biện hộ với Ayako-san, người đang lẩm bẩm với vẻ khinh bỉ.

Bầu không khí có chút gượng gạo trong một lúc, nhưng rồi…

“...Fufu.” Ayako-san bật cười. “Đáng lẽ chị phải đến đây và chăm sóc cho em, nhưng mà, chúng ta lại đang làm gi đây chứ?” Sau khi thì thầm với bản thân, Ayako-san nhìn tôi. “Chị xin lỗi, vì đã…làm một điều dễ gây hiểu nhầm.”

“Không, em mới là người phải xin lỗi vì đã để chị thấy một thứ đáng xấu hổ như vậy.”

Chúng tôi cùng cúi đầu.

“Dù sao thì…Trông em có vẻ hoạt bát hơn nên chị cảm thấy an tâm hơn rồi.” Cô ấy nói và đỏ mặt ngay tức khắc. “Y-ý chị ‘hoạt bát’ ở đây là về sức khỏe của em! Ch-Chị không có ám chỉ điều gì kỳ lạ cả!”

“Vâng! Em hoàn toàn hiểu điểu đó mà!”

Vì lý do nào đó. cô ấy lại cố giải thích một điều không thực sự cần thiết/

Sau khi hắng giọng, Ayako-san đứng dậy và cầm lấy cái khay đựng bát cháo đã hết.

“Ừm, chị nghĩ chị về đây.”

“Vâng…Cảm ơn chị rất nhiều. Em rất vui khi chị đến và chăm sóc em.”

“Không có gì. Nhớ phải nghỉ ngơi và chóng khoẻ nhé.”

“Dạ. Và khi em khá hơn rồi…em sẽ mời chị đi hẹn hò một lần nữa.”

Tôi kìm nén sự xấu hổ và nói.

Ayako-san sững người trong giây lát rồi…

“...Ừm, chị sẽ đợi.” Cô ấy trả lời sau thoáng chốc.

Sau khi cô ấy rời đi, tôi hạ lưng xuống giường và nghỉ ngơi.

Cơn sốt vẫn chưa ngớt, nhưng tôi cảm thấy cực kì sảng khoái.

Đêm đến.

“Ahahaha…Chị không ngờ việc buổi hẹn bị huỷ lại là do một cơn cảm lạnh. Đúng là không lường trước được việc gì. Chuyện thật hài quá đi.”

“...Không có gì hài hước đâu chị.”

“Ò, chị xin lỗi. Em nói đúng, thật không phải khi cười trên nỗi bất hạnh của người khác. Cơ mà…chị không nghĩ có thể gọi việc này là một sự thiếu may mắn.”

“...? Ý chị là sao?”

“Thay vì một buổi hẹn hò, Aterazawa-kun đã tận hưởng sự chăm sóc tận tình của em, và còn trò chuyện nữa. Chị đoán rằng là trong cái rủi lúc nào cũng có cái may.”

“Chăm sóc tận tình…?”

“Từ những gì chị nghe được, những gì xảy ra có vẻ đã cho mối quan hệ của em và cậu ấy thêm sâu sắc…Fufu. Chị cứ nghĩ chàng trai ấy thật xui xẻo vì để bị ốm vào thời điểm quan trọng đến vậy, nhưng có khi là ngược lại, có thể nói là cậu ấy may mắn phết đó chứ. Có vẻ như Aterazawa-kun đã cướp được lá cờ chủ chốt của em một cách rất mượt mà đó chứ.

“...Chị chơi điện tử nhiều quá rồi đó, Oinomori-san.”

“Hahaha, chắc vậy. Gần đây, chị khá là bận với đống dự án về videogame. Đầu óc chị tràn ngập mấy thứ đó.”

“Geez…”

“Takumi Aterazawa-kun, nhỉ…Fufufu.” Chị ấy nói.

Với một giọng điệu hứng khởi.

“Chị muốn gặp cậu chàng và nói chuyện ghê.”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện https://metruyencv.vn/you-like-me-not-my-daughter