Tôi muốn tận hưởng cuộc sống hậu cung trong mơ với ứng dụng thôi miên mà tôi có

Chương 3.2: Ứng dụng thôi miên là tuyệt nhất, bây ơi! (2)


Trans + Edit: M1NO

-----------------------

Ngày hôm sau, tin tức mà tôi ngóng chờ bấy lâu nay đã truyền đến tai tôi.

Hai mệnh lệnh tôi đưa ra cho bọn chúng - đặc biệt là dành cho tên bạn thuở nhỏ – có vẻ như đã được thực hiện một cách hoàn hảo. Một người đàn ông hoảng loạn chạy như điên qua khu phố trong khi chỉ mang mỗi quần lót trên người đã thu hút sự chú ý của người dân, và cảnh sát đã phải có mặt tại hiện trường.

“Wow, nhìn cái thằng điên đó kìa.”

“Bình thường ai mà lại biến thái như thế cơ chứ, có đúng không?”

“Dĩ nhiên là không rồi.”

Giả vờ thờ ơ, tôi chăm chú lắng nghe mọi người rôm rả với nhau trong lớp học. Lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thầm mãn nguyện khi kế hoạch của tôi đã diễn ra thành công.

(Thành thật mà nói thì chuyện của bọn họ giờ chẳng còn là mối bận tâm của tôi nữa rồi… Haha, thật khó tin khi mọi thứ lại trót lọt đến vậy.)

Vừa lúc tôi khẽ mỉm cười, Aisaka xuất hiện.

“Chào buổi sáng mọi người!”

“Chào buổi sáng, Mari!”

“Này đằng ấy!”

Nụ cười của Aisaka vẫn như ngày nào… Nhìn cô ấy lúc này, có vẻ như mọi chuyện xảy ra sau khi tôi thôi miên cổ dường như chỉ còn là một giấc mơ.

“Này, sao mặt mày đỏ thế?”

“Có chuyện gì à?”

“Hả!?”

Bị hai người họ chỉ điểm, tôi nhận ra khuôn mặt mình đang ửng đỏ.

Chết rồi… chắc có lẽ vì sự xuất hiện của Aisaka, nên tôi không thể nào quên được hình ảnh làn da trắng sứ đó của cô nàng..!

“K-không có gì đâu.”

"Thật sao?”

“Ngắm Aisaka à… Haha, cũng có thể đó chứ?”

Đừng có hiểu lầm ý tao!

Đúng là có chút ngại ngùng khi nhìn Aisaka, nhưng không phải là vì tôi có tình cảm gì đó với cô ấy đâu… Thôi thì, xấu hổ theo cách này cũng nhẹ lòng!

“Ý tao không phải thế. Tao biết vị trí của mình ở đâu, thế nên đừng có mà phán bừa.”

“Tao hiểu, tao hiểu mà.”

“Ừ, ừ, tao biết rồi.”

Mấy cái thằng này…

Kìm nén mong muốn phải tẩn bọn chúng cho một trận, tôi một lần nữa đánh mắt về phía Aisaka.

Tôi không đủ nhạy bén để hiểu hết tất cả mọi thứ chỉ bằng cách nhìn vào nét mặt của người đối diện… Đó là lý do tại sao, tôi rất tò mò muốn biết rằng Aisaka đang nghĩ gì và cảm thấy thế nào sau vụ việc ngày hôm trước.

Suốt cả buổi sáng, từ tiết học đến giờ nghỉ giải lao, tôi đều cố gắng tập trung cao độ… Mặc dù thời điểm để thôi miên Aisaka hiếm khi xuất hiện, nhưng tôi tình cờ bắt gặp cô ấy bước đi một mình trên hành lang trong giờ nghỉ trưa. Nhanh chóng, tôi tiếp cận và thực hiện việc thôi miên một cách kín đáo để tránh bị ai đó phát hiện.

“Chúng ta cùng đi đến một phòng học trống đi.”

“Vâng.”

Giá như khả năng thôi miên không chỉ giới hạn ở Aisaka mà còn có thể tác động lên nhiều người trong phạm vi nhất định, thì mọi chuyện sẽ đơn giản và không cần phải bí mật lén lút thực hiện như thế.

Lớp học chúng tôi bước vào hoàn toàn bỏ hoang và ngổn ngang tài liệu.

“Không cần bật đèn lên đâu… Ah.”

Rèm đã kéo lại nên bên trong căn phòng tối mịt.

Ở một mình với Aisaka trong bóng tối như vậy khiến nơi này trở nên giống như một không gian erotic hoàn hảo, và tôi chẳng thể nào cưỡng lại được sự phấn khích của mình.

“Umm...”

Khuôn mặt cân đối không tì vết, mái tóc mượt mà, bộ ngực đầy đặn, cặp đùi múp lộ ra từ chiếc váy đồng phục… Mỗi đường nét trên cơ thể Aisaka đều toát lên nét quyến rũ và đầy mê hoặc của mình. Tôi không thể nào rời mắt khỏi cô nàng.

“Ừ-ừ thì, được chiêm ngưỡng miễn phí thế này cơ mà!”

Để coi nào!

Sau khoảng năm phút nhìn ngắm kĩ càng Aisaka mà không chạm vào cô ấy, cuối cùng tôi cũng đề cập đến chủ đề này.

“Tớ muốn nghe thêm về ngày hôm qua. Chuyện gì đã xảy ra với tên bạn trai cũ của cậu vậy?”

Aisaka gật đầu đáp lại và bắt đầu kể, và có vẻ như họ khá chấp hành mệnh lệnh của tôi.

"Tớ cũng bất ngờ khi anh ấy đến nhà, nhưng... Anh ta đã thú nhận mọi chuyện một cách trung thực. Nghe có vẻ khó tin, nhưng anh ấy không hề nói dối. Cô gái kia cũng đã xin lỗi, và cuối cùng, bố mẹ tớ cũng hiểu rằng mọi chuyện không phải lỗi của mình."

“Được rồi… Haha, tớ hiểu rồi.”

Trước hết, có vẻ như mối quan hệ căng thẳng giữa gia đình cậu ấy đã được hằn gắn lại rồi nhỉ…?

Nghĩ thế, tôi bật cười, nhưng có vẻ như mọi chuyện lại không hề đơn giản như vậy… Tại sao cơ chứ?

“…Tớ không nhận được sự tin tưởng, và đó là vấn đề lớn nhất với tớ… Mặc dù đã nhận được lời xin lỗi nhưng mình chẳng hề cảm thấy vui chút nào. Mình chỉ không muốn quên đi sự thật rằng mình đã bị phản bội… Và tớ đã không dám chia sẻ điều này với ai kể từ ngày hôm qua.”

“W… tớ hiểu.”

Có vẻ như việc bị bố mẹ nghi ngờ đã khiến tâm lý Aisaka bị tổn thương.

Điều này ắt hẳn phải vô cùng đau đớn đối với Aisaka, người mà tôi vô cùng yêu quý… Nếu đúng là vậy, liệu tôi có thể làm gì để giúp được cho cô ấy đây?

“…Ha, mình đã làm hết những gì có thể rồi… Nhân tiện, Aisaka này.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Cậu không cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút sao?”

“Không nhiều. Tớ thậm chí còn không muốn coi anh ấy như một người bạn thơ ấu nữa, tớ chẳng hiểu sao anh ta lại có thể làm như vậy… Nhưng dù sao, mình cũng cảm thấy vơi bớt đi phần nào sau khi biết anh ta đang phải đối mặt với khoảng thời gian khó khăn của riêng mình.”

Tôi hiểu rồi… Chà, tớ rất vui.

Mặc dù phương pháp của tôi không hoàn hảo, nhưng tôi cũng đồng ý với Aisaka về chuyện này, nếu cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút thì cũng tốt rồi.

“…Aisaka, cho mình xem cánh tay của cậu được không?”

“Vâng.”

Aisaka xắn tay áo đồng phục và để lộ cánh tay bị thương của mình.

Mặc dù tôi nhíu mày trước những vết thương trông có vẻ đau đớn của Aisaka, nhưng tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì không có vết thương mới nào xuất hiện… Nếu có, điều đó có nghĩa là chúng đã được thực hiện vào đêm qua.

“…Tớ không chắc liệu việc nhờ vả ở trạng thái này có tác dụng gì hay không, nhưng nghiêm túc mà nói này, hãy dừng lại đi. Aisaka không cần phải tự làm tổn thương bản thân vì chuyện như vậy.”

“Vâng… vâng.”

“Này, trả lời như thế có hơi chút đáng ngờ đấy?”

Mặc dù tôi nói điều đó với một nụ cười gượng gạo, nhưng nét mặt của Aisaka vẫn không thay đổi.

Tôi nghĩ có lẽ nếu tôi ngưng thôi miên và nói thẳng với Aisaka chuyện này thì cô ấy sẽ hiểu, nhưng điều đó sẽ chỉ phản tác dụng mà thôi… Thậm chí, làm vậy còn có thể sẽ khiến cô nghi ngờ và phát hiện ra bí mật động trời này, đồng thời cũng đẩy tôi vào thế bí nữa.

“… Nếu vậy, mình chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với Aisaka trong tình trạng này… Chết tiệt, thật đau đớn.”

Ngay từ đầu, tôi là một kẻ hèn nhát, thậm chí tôi còn không dám trò chuyện một cách bình thường và nghiêm túc bình thường vói Aisaka… Chà, tôi nên ngừng suy nghĩ nhiều vè chuyện này và chỉ truyền đạt lời nói của mình một cách nhẹ nhàng hết sức có thể.

“Vì tớ rất thích thân hình sexy của cậu nên xin cậu, đừng làm tổn thương chính mình nữa, có được không? Tớ không muốn Aisaka phải chịu đựng đến biến mất khỏi thế gian này, cậu hiểu chứ?”

Phần sau thì ổn, nhưng phần trước thì có vẻ hơi quá đáng.

Nếu tỉnh táo, cô ấy chắc chắn sẽ tát tôi… Tôi không biết một cái tát có đủ không, nhưng tôi xứng đáng với điều này.

Đáp lại lời tôi, Aisaka hỏi.

“Cậu không muốn mình… biến mất sao?”

Đó là cách cô ấy trả lời.

Không có gì lạ khi Aisaka đáp lại lời tôi nói, nhưng chẳng phải đây là lần đầu tiên cô ấy trả lời bằng một câu hỏi sao?

Nửa nghi nửa ngờ rằng điều này thật bất thường, tôi gật đầu.

“Tất nhiên rồi. Ngay cả khi chúng mình không tiếp xúc nhiều, tớ vẫn cảm thấy lo lắng khi một người bạn cùng lớp đột nhiên biến mất.”

“…Tớ hiểu rồi.”

“Ừm, Ngoài ra… à, không phải tớ yêu Aisaka hay gì đó đâu, nhưng nhìn thấy nụ cười của cậu vào sáng nay khiến mình cảm thấy rất vui vẻ.”

Lập tức, tôi cảm thấy hối hận và mặt nóng bừng.

Tại sao tôi lại cảm thấy ngượng ngùng khi nói những điều như thế với một người đang bị thôi miên nhỉ… Tôi nói vậy chủ yếu là để che giấu sự xấu hổ của bản thân, nhưng sao cứ mỗi lần cố gắng bắt đầu hành động, tôi lại luôn kết thúc bằng những lời nói như thế này cơ chứ?

“Này Aisaka, mình có thể chạm vào ngực cậu được không?”

Tất nhiên, sau khi nói vậy, mặt tôi càng trở nên nóng hơn.

Lẽ ra tôi phải trở thành một nhân vật phản diện đích thực, thế nhưng, nỗ lực bao nhiêu lần, kết quả vẫn y nguyên như vậy… Tôi tuyệt vọng vì mọi thứ chẳng thể thay đổi.

“…Haaa.”

Một tiếng thở dài cay đắng… và Aisaka trả lời… Nó đến rồi.

“Được ạ.”

“…Hả!?”

Aisaka nghiêng người về phía tôi.

Miệng tôi khô khốc khi nhìn thấy bộ ngực căng đầy đang lắc lư đó của cô nàng, và mặc dù được phép chạm vào, nhưng tôi lại cảm thấy lo lắng và nuốt nước bọt.

(W-whoa, thì ra đây chính là thứ… của một cô gái.)

Mặc dù tôi đã từng nhìn thấy một lần trước đây, nhưng bộ ngực Aisaka, chúng nhìn chằm chằm vào tôi từ khoảng cách gần như thế này, thật tuyệt vời… Chúng tooo, mềm mại và toát ra cảm giác của sự khiêu gợi, khiến tôi chỉ muốn vồ lấy chúng ngay lập tức.

“Hể…”

Một nụ cười rùng rợn xuất hiện, và tôi chìa tay ra... thế nhưng, tôi lại không thể chạm vào.

“Xin lỗi… nó vẫn ngoài tầm với của mình.”

Thật đó hả! Cái thằng hèn nhát này!

Mặc dù tôi biết mình sẽ không bị trừng phạt dù cho có làm bất cứ điều gì, nhưng tại sao tôi không thể chạm vào chúng… Tại sao tôi không thể làm điều đó cơ chứ…? Cảm giác tội lỗi vẫn còn tồn tại, chắc chắn đó là lý do!

“Ý tớ là… mình không sợ bị ăn đấm bởi bạn trai cũ của cậu đâu, nhưng lẽ ra tớ phải có đủ can đảm để đáp trả, vậy mà, mình lại không thể chạm vào thứ đang ở trước mặt đó… cười nhạo tớ đi, Aisaka.”

“………”

Không một phản hồi nào đến từ cô ấy… Tôi biết ngay mà!

“…Ugh.”

“………..”

Không còn gì để nói, sự im lặng khó xử bao trùm lấy hai chúng tôi.

Nếu tôi không hỏi điều gì đó, cô ấy cũng chẳng hò hé một lời. Vậy ra nguyên nhân của bầu không khí gượng gạo này là do tôi sao.

“À, xin lỗi, Aisaka này. Cậu không cần phải ưỡn ngực như thế nữa đâu.”

Tôi nói, Aisaka gật đầu và quay trở về tư thế ban đầu.

Tuy nhiên, ánh mắt của cô ấy vẫn dán chặt vào tôi, nên sự căng thẳng và phấn khích vẫn còn.

Tôi lúng tung ho khan để xua tan bầu không khí khó xử này rồi liếc nhìn vào điện thoại.

"Nếu không có ứng dụng này, có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội trò chuyện riêng với cậu ấy."

Mặc dù đó chỉ là ý kiến một chiều, nhưng tôi chắc chắn rằng, cuộc trò chuyện này chỉ có thể diễn ra là nhờ ứng dụng thôi miên.

“…Mình có nên thử tính năng này không nhỉ?”

Thực ra, vẫn còn một tính năng trong ứng dụng thôi miên này mà tôi chưa đụng tới.

Nó được gọi là thôi miên theo lịch trình và nó tự động kích hoạt ứng dụng vào một thời điểm nhất định và khiến đối phương rơi vào trạng thái thôi miên.

Tuy nhiên, để sử dụng, tôi cần phải thôi miên người đó trước, và có vẻ việc "ghi đè" lên Aisaka lúc này cũng không có vấn đề gì.

“Vậy… kế hoạch là thế này. Aisaka, sau khi ăn trưa ngày mai, hãy đến đây một mình nhé."

“Hiểu rồi.”

“Liệu cái này có thực sự ổn không thế…?”

Mặc dù đã nắm khá rõ cách thức hoạt động của ứng dụng, nhưng cho đến lúc này, tôi vẫn chưa cân nhắc đến việc cài đặt trước khi các tiết học trên trường bắt đầu. Tôi chỉ hài lòng với việc thôi miên trực tiếp mà thôi.

“Được rồi, Aisaka, giờ cậu có thể quay lại rồi.”

“Vâng.”

“…Đừng làm tổn thương bản thân nữa, được chứ? Hãy nhớ rằng vẫn có rất nhiều người quan tâm tới cậu.”

“Ừ… cảm ơn…”

“Huh?”

Tuân theo mệnh lệnh của tôi, Aisaka do dự trong giây lát trước khi rời khỏi căn phòng.

Sau đó, tôi tắt ứng dụng thôi miên và quay trở lại lớp học sau một khoảng thời gian thư thái của mình.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện https://metruyencv.vn/teniireta-saimin-apuri-de-yume-no-haremu-seikatsu-o-okuritai