Sau lớp băng, cậu là người đẹp nhất

Chương 7.2: Cám dỗ


Sau buổi đi chơi, cả hai an toàn trở về căn hộ, đặt đống quà lưu niệm tặng mẹ lên trên bàn ngoài phòng khách. Một lát sau, Yuki tới phòng tôi chơi.

Quay lại lúc ở công viên, chẳng biết bằng cách nào tôi đã kích hoạt công tắc biến cô ấy thành một con tiểu quỷ. Cổ bây giờ bạo dạn hơn thường ngày, chủ động bám dính lấy tôi trên sofa, vòng hay tay qua người ôm tôi thật chặt và không ngừng trao cho tôi những nụ hôn liên tục vào hên bên má.

Chưa bao giờ tôi thấy thiên thần cao quý lại ngọt ngào với mình đến thế– cho dù là hồi tiểu học– để giờ đây không biết phải làm gì. Cả hai gần nhau đến mức tôi có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể, thậm chí là từng hơi thở dịu êm cô phả lên người.

Cứ ngỡ đây chỉ là một giấc mơ và mình lúc này vẫn còn đang ngồi trên xe buýt, tôi véo mạnh vào tay để đưa bản thân trở về thực tại. Ouch, đau quá…thế là không phải là mơ rồi.

“Ê này Yuki, có muốn xem cái gì không? Có video này hay lắm, hôm qua tớ tìm được đấy. Một lão game thủ chơi video game á, phản ứng của anh ta buồn cười cực—”

Rồi khi tôi muốn với lấy cái điện thoại trên bàn, thì Yuki ngay lập tức cản lại, siết chặt lấy bàn tay tôi và lôi nó về phía ngực mình. Cảm giác đầy đặn, êm ái, đàn hồi lan tỏa khắp lòng bàn tay. Hơi thở Yuki bắt đầu gấp hơn, đồng thời ngực tôi cũng nóng lên.

“...Y—Yuki?”

“Haru-kun, đừng nhìn điện thoại, hôm nay cậu chỉ được nhìn tớ thôi.”

Nụ cười mê hồn của cô khiến cho đầu óc tôi quay cuồng. Từ hương nước hoa ngọt ngào, nét mặt quyến rũ, cho đến hơi thở dịu êm và bàn tay mềm mại—Mọi giác quan của tôi lúc này đều ngập tràn hình bóng Yuki.

“Haru-kun…”

“Gì—gì thế?”

“Cậu có muốn làm chuyện tồi tệ với tớ không?”

“Ừm, ờm, chuyện đó…”

“Cậu nhớ lúc ở công viên tớ đã nói cậu muốn làm gì tớ cũng được, là làm gì cũng được đó.”

Cô từ từ đứng lên, đưa tay xuống dưới chân váy, đôi gò má ửng hồng khi chân váy chạm sàn, nhưng vẫn chưa chịu dừng lại. Cổ tiếp tục nhìn tôi không rời mắt, từ tốn cởi chiếc áo blouse màu trắng ở phần thân trên, cuối cùng cả người chỉ còn đúng một bộ đồ lót.

Cổ sở hữu làn da trắng tựa pha lê, thân hình mảnh mai trái ngược hẳn với cặp mông và bưởi to đồ sộ…Cô quyến rũ tới mức tôi quên cả cách hít thở, chỉ biết kiềm chế bản thân đừng nhìn vào đó nữa.

Yuki này không giống với con người thuần khiết, luôn tỏa sáng với nụ cười tươi tắn, làm cho thế giới xung quay trở nên rạng rỡ thường ngày nữa. Giờ đây, ánh sáng đó chỉ dành cho tôi mà thôi.

“Cậu có thể làm bất cứ điều gì với tớ, biết không hả…?”

Giọng Yuki hôm nay ngọt ngào ngây ngất như mật. Rồi khi cô vòng tay ra để cởi khóa bra đang đóng chặt ở đằng sau lưng, thì một biến cố xảy đến—Chuông cửa reo vang, báo hiệu có một vị khách vừa tới.

Chắc chắn tôi đã khóa cửa rồi, nhưng khi nghe thấy tiếng chùm chìa khóa leng keng và

ổ khóa đang mở, tôi nhận ra là có người đã đến. Chắc hẳn đó là mẹ vì bà ấy có bản sao chìa khóa, ai mà ngờ mẹ đến đúng cái lúc này cơ chứ. Sao có thể để mẹ thấy Yuki chỉ mặc mỗi đồ lót trên người được, không bao giờ!

“Ch—Chết rồi Yuki! Mẹ tớ đến đấy!!”

“Huh? H—Hiểu rồi…”

“Mặc quần áo vào ngay, tớ sẽ câu giờ cho cậu!”

“Cám—Cám ơn cậu!”

Trong lúc Yuki vội vã thu lượm quần áo dưới sàn thì tôi chạy ra ngoài hành lang để câu giờ chút đỉnh. Chạy ra đến cửa, tôi thấy mẹ chuẩn bị cởi giày, hí hửng hạnh phúc vì sắp được gặp con trai sau một thời gian dài.

“M–Mẹ!”

“Haru à con! Mẹ đến xem con với Yuki có thân thiết với nhau không.”

“Vâng mẹ có nói trước đó rồi, cơ mà sao mẹ không, um…báo trước cho con là hôm nay!”

“Ờm thì, mẹ muốn hai đứa bất ngờ cơ mà! Có bánh cho cả hai đây, mau vào nhà thôi nào.”

“Ch–chờ, chờ đã mẹ ơi!”

“Con…con lại không chịu dọn phòng đàng hoàng đấy hả Haru? Riêng Yuki thì mẹ không lo vì nó vốn là người cẩn thận, nhưng con thì từ lúc sống cùng bố mẹ đã luộm thà luộm thuộm rồi. Giờ phòng con bừa bộn lắm chứ gì? Chà, con đang ở chung với Yuki nên mẹ nhất định phải kiểm tra, không thể để con bé phát nản được.”

“Mẹ ơi, mình vô phòng khách đi mẹ! Thực ra con có thứ này cho mẹ đấy!”

“Muốn cho mẹ xem cái gì thế?”

“Chuyện là hồi bé con hay được mẹ đưa đi thủy cung, mẹ nhớ không ạ?...Hôm nay lâu lắm rồi con với Yuki mới có dịp đến đó nên con mua quà cho mẹ này. Bánh quy muối vị caramel mẹ thích đấy!”

“Ôi trời, mẹ nhớ chứ! Ra là hai đứa con đã về thăm lại thủy cung đó, đã thế còn mua bánh quy phiên bản giới hạn cho mẹ nữa ư. Con vẫn còn nhớ, mẹ vui lắm…”

Tôi nắm lấy tay dẫn mẹ tới phòng khách, sau đó đưa cho mẹ chỗ bánh quy. Mẹ tôi nhận lấy chúng với nụ cười hạnh phúc.

Sau đó thì Yuki đã mặc xong quần áo bước ra từ phòng tôi, bộ dạng có hơi xuề xòa chắc là do phải cuống cuồng thay đồ.

“A–Ah, là mẹ của Haru-kun! Con chào cô ạ!”

“Con vẫn ổn chứ Yuki. Con với Haru dạo này sao rồi? Cô lo quá nên phải tới đây xem hai đứa thế nào đấy.”

“Con cảm ơn cô, giờ bọn con làm bạn thân rồi ạ!”

“Oh, thế thì tốt quá! Con lúc nào cũng chu đáo cả, cô cứ sợ thằng Haru làm gánh nặng cho con thôi.”

“Dạ, không phải đâu cô. Cậu ấy quan tâm con lắm, hôm qua bọn con còn nấu ăn chung đấy!”

Cô ấy mỉm cười xác nhận với mẹ tôi, còn tôi thì ngơ ngác tự hỏi tiểu quỷ vừa nãy đã đi đâu mất khi mà lúc này cổ đang hành xử như một thiên thần trong sáng thuần khiết giống với thường lệ.

Dù sao thì, chúng tôi đã có thể thở phào sau khi thành công qua mắt mẹ. Cơ mà, lỡ như mẹ không đến…thì hai đứa đã đi xa tới mức nào rồi nhỉ? Vừa tiếc nuối vì bị phá đám, tôi đồng thời cũng cảm thấy nhẹ lòng vì không có chuyện gì xảy ra.

Cứ thế, tôi dõi theo cuộc trò chuyện của hai người họ mà trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Sau đó, mẹ tôi ở lại cho đến khi dùng xong bữa tối. Bà ấy lo lắng không biết tôi sống như nào, tuy nhiên nhờ có Yuki mà phòng tôi cũng như cả căn hộ đều được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Cùng với đó, do đã được ăn đồ ăn đúng nghĩa thì sức khỏe tôi vẫn tốt, da dẻ cũng hồng hào hẳn lên. Cô ấy nấu ăn phải nói là trên cả tuyệt vời.

Chuyến ghé thăm đột ngột của mẹ không chỉ làm tôi bất ngờ, mà Yuki cũng là tương tự. Cổ nhanh chóng chuyển từ trạng thái tiểu quỷ trở về biểu hiện thường ngày…Còn tôi thì vẫn đang tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu hôm nay mẹ không đến.

Giấu mình bên trong lớp mền, tôi nằm trên giường tưởng tượng ra những thứ mình có thể làm với Yuki, cuối cùng đến quá nửa đêm rồi mà vẫn chưa thể nào ngủ được.

Cậu ấy đang ngủ ở phòng bên cạnh ha? Suy nghĩ này bỗng dưng nảy đến khi tôi thu mình trong chăn.

Và rồi, cánh cửa phòng từ từ hé mở, tôi nghe thấy tiếng ai đó đang khẽ gọi tên mình.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện https://metruyencv.vn/sau-lop-bang-cau-la-nguoi-dep-nhat