Niềm hạnh phúc được Tử thần trao đến

Chương 13


Sau kỳ nghỉ lễ dài tháng 5, hội học sinh đã tổ chức cuộc họp đầu tiên trong năm nay.

"Ôi chà, là Stalker-kun này. Chúng ta cùng hội luôn ha. Trùng hợp ghê nhỉ."

Sau giờ học, khi nhận ra tôi trong số các thành viên hội, Natsuhara-san hỏi tôi với vẻ nghiêm túc. Thấy vậy tôi bật cười. Đúng vậy, tôi đã tham gia cùng hội với cô. Vì thế nên bị gọi là stalker cũng chẳng cãi được.

"Chiếu cố tớ nhé đồng nghiệp."

"Đồng nghiệp nào chứ? Họ ép tớ tham gia mà."

Cô khẽ khịt mũi rồi ngồi xuống cạnh tôi.

"Eh, vậy sao?

Thế nghĩa là cậu không hề muốn vào hội mà bị ép à? Tội nghiệp ghê ha."

"Thực ra tớ chỉ muốn vào cùng hội với cậu thôi."

Cô nhíu mày khó chịu.

"Quả là đúng với cái tên Stalker-kun nhỉ."

"Thì tớ đã bảo mình là stalker của cậu còn gì."

"Rồi rồi, nghe nhàm lắm rồi đấy."

Tôi gật đầu.

"Ừ, nhàm thật nhỉ."

***

Khi tôi quay trở lại lớp sau buổi họp, Motoyama, một cậu bạn cùng lớp tiến tới hỏi.

Do số báo danh nên chỗ bọn tôi ngồi gần nhau. Cậu ta là người nói chuyện với tôi nhiều nhất trong lớp.

Tính cách cậu ta tươi sáng y như mái tóc của mình vậy. Cậu ta giống kiểu người hay tham gia vào CLB bóng đá ấy.

"Yuuma, tớ thấy cậu nói chuyện với Natsuhara-san lớp bên à!?"

Tuyệt thật, sao cậu ta biết nhỉ.

"Sợ quá đi. Cậu đang bám đuôi tớ đấy à Motoyama?"

Cậu ta gạt câu đùa của tôi đi rồi bắt đầu nói liên thanh.

"Đương nhiên là không rồi! Có người thấy cậu nói chuyện với cô ấy rồi bắt đầu lan tin ra. Này, Natsuhara-san đáng sợ lắm ư? Tớ nghe mấy senpai kể là nhỏ tát người khác ngay lễ khai giảng rồi bị giáo viên lôi đi mà. Tớ còn nghe nói nhỏ còn đánh gục một senpai năm ba tiếp cận nhỏ cơ. Mà anh ta là người khá nổi tiếng ở CLB bóng rổ, nên thành chuyện lớn luôn..."

"Huh, có mấy lời đồn thế à?"

"Cậu không biết á? Lâu nay mà."

Quả đúng như những gì Natsuhara-san nói. Mới tháng 5 thôi mà mọi người đã đồn đoán nhặng xị hết cả lên rồi.

"Tuyệt thật, giờ ai cũng chú ý đến cô ấy hửm?"

"Còn hơn thế cơ... Nhỏ quá xinh đẹp đến mức nổi bật hẳn so với những người khác... Luôn là như thế..."

Tôi nghiêng đầu. Cô ấy quả thật rất xinh đẹp, cơ mà lâu nay đã thế rồi á? Sao cậu ta biết?"

"Tớ quen nhỏ đó từ hồi mẫu giáo cơ."

"Ah, vậy hai người là bạn thuở nhỏ sao?"

"Uh, không hẳn? Tớ chỉ biết thôi, chứ bọn tớ cũng chẳng nói chuyện với nhau mấy..."

Dù họ cùng học từ tận mẫu giáo cơ á!? Wow.

"Ý tớ là, nhỏ chả bao giờ nói chuyện với ai cả. Với lại, nhỏ đã nổi tiếng từ hồi tiểu học rồi."

"Huh..."

Mà, cô ấy cũng là một người đáng sợ nữa. Ánh nhìn sắc bén ấy khiến tôi lạnh sống lưng.

"Nên là, Yuuma, nói chuyện với nhỏ đó thấy thế nào? Cô ấy không làm gì cậu chứ?"

Tôi giơ ngón cái lên.

"Ừ thì, tớ vẫn còn sống. Có vẻ như cô ấy cũng chẳng có ý định giết tớ hay gì, nên không cần lo đâu."

"Bất ngờ đấy... Có lẽ tớ cũng nên thử vận may để nói chuyện với nhỏ..."

Dù cô ấy chỉ đối xử với tôi như con bọ bay xung quanh thôi.

"Cơ mà, cậu không đến CLB à Motoyama? CLB bóng đá hôm nay có hoạt động mà đúng chứ?"

"Ahaha..."

Motoyama cười vui vẻ.

"Cậu cũng nghĩ tớ thuộc CLB bóng đá à? Không đâu, tớ ở một ban kèn đồng cơ, tớ chơi clarinet."

"Hả?"

"Ừ thì, cậu đâu phải là người duy nhất nghĩ tớ ở CLB bóng đá đâu."

"X-Xin lỗi nhé."

Xấu hổ thật đấy. Xin lỗi Motoyama, xin lỗi CLB bóng đá.

"Không sao đâu. Với lại, anh tớ cũng bảo để mọi người nghĩ tớ ở CLB bóng đá cũng tốt, anh ấy có thể lên được tầng lớp cao hơn hay gì đấy."

"T-Thế à?"

Motoyama gật đầu vui vẻ.

Tôi chẳng hiểu mấy thứ tầng lớp này là gì cả.

Điều tôi quan tâm là, cậu bạn trước mặt mình có vẻ thú vị đây.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện https://metruyencv.vn/niem-hanh-phuc-duoc-tu-than-trao-den