Magical★Explorer (LN)

Chương 08: Đại họa


“Ồ, kỹ năng đã được lĩnh hội nhanh thế sao? Ấn tượng thật đấy! Em làm như nào thế?!”

Vì luôn được chị ấy giúp đỡ rất nhiều nên tôi buộc phải báo cáo lại với Yukine Mizumori-senpai về việc đạt được kỹ năng Tâm nhãn. Tôi đã được tiền bối đem đến cho vô vàn những kinh nghiệm bổ ích. Nói đến đây—

Mặc dù ánh mắt của chị ấy ánh lên một niềm vui sướng khôn nguôi như thể bản thân đã hoàn thành được kỳ tích nào đó, tôi lại không thể không quay đi chỗ khác. Chính xác thì tôi đã lĩnh hội được nó như nào cơ chứ?

Muốn có câu trả lời sao, thì chả là bằng cách thành tâm cầu nguyện nên tôi đã đạt được khả năng trông thấy cơ thể trần truồng của một cô gái xinh đẹp ấy mà.

...Mà liệu có thể thốt ra điều đó với senpai không chứ? Thử nghĩ đến cảnh tôi thú nhận toàn bộ sự việc và nụ cười đẹp tựa thiên thần của chị sẽ biến thành một khuôn mặt ma chê quỷ hờn mà xem. Với cái bản tính khổ dâm nhẹ của mình, tôi cũng hơi muốn thấy điều đó xảy ra phết.

“Tất cả là nhờ có chị đó senpai.”

Để đảm bảo rằng chị ấy sẽ không thể đọc được biểu cảm của mình, tôi nhanh chóng cúi đầu xuống và sử dụng diễn xuất để kiểm soát cơ mặt.

“Ha-ha, là vậy sao? Chị vui lắm đó”, Yukine nói, cố gắng bảo tôi ngẩng đầu lên

“Cảm ơn senpai vì luôn dành thời gian để giúp đỡ em, ngay cả khi đã sát đến thời điểm nhập học như này. Nếu có vấn đề gì xin hãy cứ cho em biết. Dù chỉ là hậu bối nhưng em sẽ làm hết sức mình.”

Tôi nhanh chóng nghĩ đến những chủ đề khác trong đầu. Tốt nhất là nên kết thúc cái câu hỏi về việc học được kỹ năng của tôi càng sớm càng tốt.

Yukine khúc khích cười.

“Có gì đâu chứ, hướng dẫn đàn em là một nghĩa vụ quan trọng của học sinh lớp trên mà. Em cũng đã phải bỏ ra vô số nỗ lực, điều này càng khiến chị muốn giúp đỡ nhiều hơn thôi.”

“Thật ạ? Em đâu có cố gắng đến thế... À phải rồi, nhắc mới nhớ, chị đã chuẩn bị gì cho năm học mới chưa? Chẳng phải công việc của Ban Kỷ Luật khá là bận rộn sao?”

“Ổn cả mà. Hội học sinh thì bận thật còn bọn chị chỉ việc dẫn học sinh mới đi tham quan khuôn viên trường thôi. Nếu em bị lạc thì cứ hỏi bất kỳ thành viên Ban Kỷ Luật nào, bao gồm cả chị để được hướng dẫn nhé.”

Nhiệm vụ đã hoàn thành. Với tất cả các thứ gây xao nhãng này, chị ấy sẽ không còn nhớ gì về cuộc trao đổi liên quan đến kỹ năng nữa. Nếu senpai cứ tiếp tục gặng hỏi thì tôi phải cao chạy xa bay mất.

“Vậy nhờ chị cả nhé. Em cũng hơi lo vì khuôn viên trường khá là rộng lớn.”

“Heh, nó rộng đến mức làm chị bị lạc ngay ngày đầu tiên đấy. Chị còn nghe đồn có một tân sinh viên viện cớ đi lạc để làm lý do đến muộn cơ.”

Trong trò chơi, nhân vật chính và bạn bè cậu ta sẽ sử dụng vòng tròn dịch chuyển để đi từ lớp này sang lớp khác. Tất nhiên, do khuôn viên trường quá rộng nên đi bộ sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Có một cô nàng trong dàn nữ phụ cũng thường xuyên bị lạc trong đó, nên tôi hơi sợ rằng mình sẽ là người kế tiếp. Giá như có một bản đồ GPS để sử dụng thì tốt biết mấy.

“Nhân tiện, em đã hoàn tất mọi việc để nhập học chưa?”

“Tất nhiên rồi ạ. Cũng không có nhiều thứ cần mang theo cho lắm.”

Nhà trường đã phát tất cả sách giáo khoa thiết yếu nên chỉ việc mang theo bút viết với khăn choàng thôi. Đồng phục của tôi cũng đã được là phẳng phiu và treo trong tủ, luôn sẵn sàng để sử dụng.

“Năm nay có nhiều thứ đáng để kỳ vọng đây”, Yukine-senpai nói rồi nhìn về phía tôi.

“Em cũng thấy vậy.”

Kiếm, ma thuật, Học viện, hầm ngục và cả những tình huống dâm đãng. Đó là một thể giới chứa đủ các yếu tố có thể mê hoặc các chàng trai và cả những người chơi eroge nữa. Làm sao mà không phấn khích cho được.

“Em sẽ mạnh lên nhanh chóng để bắt kịp chị. Đừng để mình tụt lại phía sau đấy nhé.”

“Heh, chị sẽ không cho phép em vượt qua mình dễ dàng thế đâu.”

Cả hai chúng tôi đều đăm đăm nhìn vào chân thác. Dòng nước trên đỉnh cứ ào ào mà ập xuống, phản chiếu một phần ánh sáng đến từ mặt trời trên cao kia, chúng đua nhau nhảy múa nơi mặt thác.

“À, đúng rồi...”

Senpai vỗ tay một cái, dường như nhớ ra chuyện nào đó.

“Gì thế ạ?”

“Em không định kể cho chị xem đã học được Tâm nhãn như nào sao?”

Tôi đứng phắt dậy, quay lưng lại với chị Yukine và bứt tốc đi với toàn bộ sức lực của mình.

Sau đó senpai đã bắt kịp tôi mà không mất quá nhiều thời gian. Khi mà tôi quay lại thị trấn thì chị ấy đã chạy ở ngay bên cạnh rồi.

“Tự dưng em nhớ ra là có hứa đi ăn ramen với Ludie rồi ạ!”

“Thế thì tại sao phải lấy đà chạy như thế chứ?”

Chị ấy nói đúng mới đau.

“Thôi nào, chẳng phải cảnh mặt trời lặn khiến chị muốn chạy bộ sao?”

“Không hề. Ngoài ra hoàng hôn vẫn còn lâu lắm.”

Hoàn toàn chính xác đến từng milimet. Tuy vậy, rắc rối thì vẫn còn đó. Bình thường tôi có thể bịa ra vài lời bào chữa như thể chẳng có gì to tát cả, nhưng hôm nay đầu óc tôi lại rỗng tuếch mới khổ.

“À đúng rồi. Chị có muốn ăn ramen cùng bọn em không? Nghe nói chỗ bọn em đặt ngon lắm đấy.”

Tôi vốn định đãi mình Ludie thôi, nhưng sao không mời cả đàn chị đã giúp đỡ vô số lần nhỉ? Dù gì thì cũng từ tiền trợ cấp của Marino-san mà ra.[note57253]

“Chắc chắn là được thôi, nhưng mà... em đang cố đổi chủ đề đấy à?”

Mạng sống của tôi lúc này chẳng khác nào ngàn cân treo sợi tóc cả, nhanh tay lên và đánh lạc hướng đi chứ!

“Vậy ạ? Mà chúng ta đang nói về cái gì ấy nhỉ...? ...Hửm?”

Điều đó xảy ra đúng lúc tôi cố giả ngu trước câu hỏi của senpai.

Mặt đất phát ra một âm thanh uỳnh uỳnh như sấm động.

Tiếng hét thất thanh vang lên từ tứ phía. May mắn thay, không có vụ nổ nào xảy ra hoặc bất kỳ tòa nhà nào bị sụp xuống. Tuy vậy...

“Cái gì thế?”

Một đường kẻ lớn bắt đầu hình thành dưới chân chúng tôi. Nó xòe ra xung quanh như thể dùng compa để vẽ, và cuối cùng nó trải dài đến ngút cả tầm mắt.

“...Trông hơi giống vòng tròn ma thuật nhỉ.”

Nhận xét của Yukine-senpai thật đáng lưu tâm.

Tôi bèn lập tức lao đi, nơm nớp lo sợ rằng điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra.

Lướt qua những cư dân đang ngơ ngác, tôi tiến về trung tâm của cái vòng tròn ma thuật. Tôi càng tiến tới thì càng tin chắc rằng đây là một trong những event của trò chơi. Dù vậy...

“Trời đất, sai bét hết cả rồi!”

Không tài nào hiểu nổi. Event này... vẫn chưa thể xảy ra mà.

Tại sao khung cảnh lũ Giáo hội tà thần tiến hành hồi sinh một hầm ngục lại diễn ra vào lúc này cơ chứ? Đáng nhẽ là phải sau khi nhập học mới đúng... Trò chơi thậm chí còn chưa chính thức bắt đầu vào thời điểm hiện tại.

“Chị Yukine!”

Khi nhìn thấy chị ấy lao về phía mình, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Senpai đã đuổi theo sau lúc tôi bỏ chạy.

Theo như thông thường thì event Giáo hội Tà thần này sẽ phát động sau khi ta đã nhập học và đi được một đoạn trong route của Ludie. Thỉnh thoảng Giáo hội sẽ cố gắng bắt cóc cô ấy và sau khi bị đánh trả quá nhiều, chúng dần mất kiên nhẫn rồi sử dụng đến một loại ma thuật nào đó nhằm kích hoạt sự kiện. Nhưng chắc chắn rằng nó không thể nào xảy ra ngay lúc này được.

Tại sao thời gian lại bị chênh lệch như thế?

Nếu duyệt qua các khả năng... thì câu trả lời chỉ có một:

“Là vì sự tồn tại của mình phải không?”

Giáo hội được cho là sẽ từ từ dành thời gian để mà ủ mưu chống lại dàn nhân vật chính. Bối cảnh thường diễn ra với việc bọn họ không biết những gì đang diễn ra đằng sau hậu trường – một thể loại điển hình mà ta hay thấy trong mấy trò chơi điện tử hay là chương trình TV về siêu anh hùng. Bè lũ phản diện sẽ nghĩ rằng các anh hùng rất yếu đuối và đối đầu với họ bằng cách cử những thuộc hạ đi làm thay cho rồi thành ra lại bị xóa sổ. Motip này diễn ra thường xuyên đến mức khiến ta phải tự hỏi liệu ngay từ đầu lũ phản diện có lén giúp tăng sức mạnh cho nhóm anh hùng hay không.

“Lẽ nào là do gã mà mình để xổng ra chăng?”

Liệu có liên quan đến vụ việc ở khách sạn Hanamura không nhỉ? Khả năng cao là vậy. Tuy nhiên việc tìm hiểu đành phải tạm gác lại. Giờ không phải là lúc. Điều mà tôi cần làm là phân tích tình hình đang có.

Tôi lập tức nghĩ đến việc liên lạc với Ludie, bèn lấy điện thoại ra và gõ tên cô ấy. Tuy vậy hành động đó đã không được hồi đáp. Khi Marino-san đưa cho những chiếc điện thoại độc nhất này, cô ấy có nhấn mạnh miễn là cả hai đều ở trong thị trấn thì sẽ luôn liên lạc được với nhau (nhưng lại không bao gồm hầm ngục). Tôi cũng nhớ nụ cười cười toe toét của cô khi đang gia cố cho chúng để không bị vỡ như lần trước nữa. Đó là lý do tại sao mà tình huống điện thoại của Ludie bị hư hỏng khó có thể xảy ra. Dù vậy cô ấy vẫn không thể bắt được tín hiệu. Hay nói cách khác, đang nằm ngoài vùng phủ sóng.

Ngay lập tức, tôi nhắn tin gửi cho Marino-san hỏi xem có thể xác định vị trí của Ludie hay không.

“Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

“Yukine-senpai, hãy đến thử trung tâm của ma pháp trận này xem sao. Hẳn có điều gì đang diễn ra tại đó.”

Sau đó, chúng tôi cùng nhau hướng đến vị trí chính giữa của câu thần chú này.

Không biết do trùng hợp ngẫu nhiên hoặc bản thân tôi cũng ngờ ngợ như vậy, nhưng hồng tâm của vòng tròn rất gần với nơi Ludie và tôi đã hẹn gặp nhau.

Tại đây xuất hiện vô số ký tự đủ lớn để nhét nhiều người vào, và còn cả những hạt vật chất màu xanh nhạt đang dao động trong không khí.

Tôi chắc chắn rằng – đây chính là lối vào của hầm ngục. Lũ quái vật đang tràn ra từ các vòng tròn đó.

Tôi ngó nhìn xung quanh thì thấy mọi người đang chiến đấu... huh?

“...Khoan, đùa nhau đấy à.”

Không thể tránh khỏi việc kinh ngạc khi biết được danh tính người đang chiến đấu ở trước hầm ngục là ai.

“Cô gái đó chẳng phải là... Chủ tịch Hội học sinh Monica Mercedes Von Mobius sao?! Còn cả người đang bận kimono và dùng quạt làm vũ khí nữa... là Phó Ban lễ nghi Shion Himemiya?!”

Hai trong số những người quyền lực nhất của Tam hội tại Học viện đang làm gì ở đây vậy?! Có phải việc họ xuất hiện liên quan đến route ẩn nào đó không?

Không, không thành vấn đề. Nếu Chủ tịch Monica ở đây rồi thì có thể nhờ cô ấy dọn giúp lũ quái vật đang tràn ra ngoài hầm ngục kia. Tôi sẽ được di chuyển trong an toàn.

“...Takioto, em biết hai người bọn họ sao?”

Yukine-senpai nhìn tôi chăm chú. Chết tiệt thật, tôi thầm nghĩ, nhưng đã muộn mất rồi. Mọi thứ đều bị đổ bể. Cơ mà đành phải để lúc khác vậy.

“Đúng ạ. Nhưng em sẽ kể cho chị sau...”

Tôi liếc sang hai người phụ nữ đang tham gia vào cuộc chiến đó. Thôi thì trong cái rủi có cái may. Ai mà biết sao họ lại ở đây chứ, nhưng với sự hiện diện một trong số Tam cường, chưa kể đến danh hiệu học sinh mạnh nhất hiện tại – Chủ tịch Hội học sinh Monica thì tôi có thể yên tâm rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Có rất nhiều kẻ thù mà tôi sẽ gặp khó khăn khi đối đầu với chúng.

Khi quay sang Yukine-senpai thì tôi thấy chị ấy đang quan sát trận chiến với vẻ mặt nghiêm nghị. Dường như sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào.

Bản thân senpai cũng rất muốn bảo vệ cư dân thành phố khỏi những con thú tràn ra từ lối vào hầm ngục.

Còn tôi thì lại đang nóng lòng để mà xông vào cái ổ quái vật đó ngay lập tức. Nếu event này vẫn diễn ra theo như trò chơi thì...

...hẳn là Ludie đang kẹt ở trong lúc này.

“Nhanh lên Takioto, em phải... Ơ, em đang làm gì thế?”

Tôi nắm lấy tay senpai khi chị ấy chuẩn bị lao đi rồi cúi gập xuống.

“Em xin lỗi ạ. Điều này nghe có vẻ điên rồ nhưng em cần chị tin em. Liệu chị sẽ xông vào hầm ngục đó cùng em chứ?”

“Cái... em đang nói gì thế? Và hầm ngục nào cơ...”

“Em không thể liên lạc với Ludie được. Điện thoại bọn em vẫn có thể gọi cho nhau – trừ khi một trong hai đang ở trong hầm ngục. Đích thân Marino-san đã tặng cho cả hai nên chúng không thể nào mà hỏng hóc được.”

Chỉ dựa vào vẻ mặt thôi, ta có thể thấy senpai ngạc nhiên đến mức nào. Dù Marino-san khá là bực bội nhưng tin nhắn vừa gửi đã xác nhận giả thuyết của tôi. Cô ấy cũng được cho biết về vị trí của Ludie trước đó.

“Yukine-senpai, em có tin nhắn từ Marino-san này.”

Hatsumi đang đến rồi. Con hãy ra khỏi đó và về ngay nhé.

“Sao cô ấy không cho mình biết vị trí của Ludie nhỉ? Đáng nhẽ cái này có thể xác nhận rồi chứ.”

Thông tin này là đủ để cho senpai nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Hẳn cô ấy nghĩ rằng ‘Nếu Kousuke biết được Ludie đang gặp nguy hiểm thì chắc chắn thằng bé sẽ lao đến giải cứu cho xem.’”

Và Marino-san hoàn toàn đúng. Nếu tính mạng của Ludie đang bị rình rập, tôi sẽ xông vào cứu cô ấy bằng mọi giá. Tôi cũng từng làm như vậy hồi ở khách sạn Hanamura rồi. Đó là lý do tại sao Marino-san không hề đề cập đến Ludie trước khi bảo tôi nhanh chóng rời đi. Nhưng thật không may, lời cảnh báo đó có tác dụng hoàn toàn trái ngược.

Tiền bối nhìn với vẻ do dự, dù vậy tôi phải đảm bảo sẽ có được ít nhất một đồng minh mạnh mẽ khi vào hầm ngục.

“Chỉ là... em có dự cảm không lành thôi ạ. Làm ơn đi mà chị.”

Tôi siết chặt tay senpai, kiên định nhìn thẳng vào chị ấy. Dần dà sự lo lắng của chị đã nhường chỗ cho lòng quyết tâm.

Giờ lại đến lượt senpai đánh giá tôi bằng con mắt sắc bén. Tôi đã đáp lại ánh nhìn đáng sợ nhưng tuyệt đẹp của chị bằng sự nghiêm túc không hề kém cạnh của bản thân.

“...Chị hiểu rồi. Hãy để Shion và Chủ tịch Monica lo liệu chỗ này vậy.”

Yukine-senpai là người nhượng bộ trước. Cơn thịnh nộ ẩn chứa trong đôi mắt đó đã biến mất, chị trở lại làm người phụ nữ nghiêm nghị nhưng dịu dàng mà tôi đã từng biết và yêu.

“Nếu chị cố ngăn cản thì em sẽ càng chạy vào đó thôi đúng không? Thế thì thà chị đi cùng còn hơn.”

“Cảm ơn chị nhiều lắm.”

Sau khi giải quyết xong, chúng tôi chỉ còn việc đi vào hầm ngục. Tôi đã đạt đủ điều kiện tối thiểu để đi giải cứu Ludie... Thực ra thì, người phù hợp cho công việc này nhất đang ở ngay bên cạnh rồi.

“Nhân tiện...”

Senpai quay đi, vẻ mặt có hơi xấu hổ.

“Sao thế ạ?”

“C-Chị cũng không phiền đâu, nhưng mà... em biết đấy. Nếu em bỏ tay chị ra thì tốt.”

Tôi bèn liếc xuống thì thấy cả hai tay mình đều siết chặt lấy chị ấy.

“X-Xin lỗi ạ.”

Sau khi đi qua Chủ tịch Monica mà không bị ngăn lại, chúng tôi lao về phía một trong những vòng tròn ma thuật.

Tất cả chúng ngoại trừ một cái đều được kết nối với những căn phòng (được gọi là ổ quái vật), nơi đó có một lượng lớn kẻ thù đang đợi chờ. Tuy nhiên mấy con thú không tới từ những cái ổ này; ngay cả khi ta giảm số lượng trong một ổ xuống thì nguồn gốc của chúng vẫn không bị ảnh hưởng, điều này cho phép chúng tiếp tục tràn qua các vòng tròn.

Để mà cắt đứt được nơi sản sinh, ta cần phải bắn thẳng vào trung tâm của ma pháp trận. Đối với một người kỳ cựu đã phá đảo MX nhiều không đếm xuể như tôi thì đó là một mục tiêu phát hiện rất dễ dàng.

Ngay khi cả hai định đi qua cổng thì Chủ tịch Monica bắt đầu phàn nàn gì đó với Yukine-senpai, nhưng có lẽ chị ấy sẽ giải quyết sau thôi. Còn có một kế hoạch quan trọng hơn để thực hiện.

Nội thất của Vô thường giới điện này trông như một dinh thự hoang ở châu Âu thời Trung cổ.

Một cơn gió thổi dọc theo những bức tường trong hầm ngục, cuốn trôi những đám bụi bẩn đi theo nó. Mấy bức biếm họa trên trần và tường nhà cũng không được sạch cho lắm, một số còn có những mảng lớn bị bong tróc ra. Dọc đường đi, chúng tôi tình cờ phát hiện một chiếc bình từng vô giá một thời, nhưng giờ đây đã chứa đầy những vết nứt tới mức không thể dùng cho mục đích ban đầu được nữa; nó thậm chí không đủ tiêu chuẩn để mà trang trí.

Hơn nữa, mấy vết cào ở trên những bức tranh treo dọc hành lang chắc chắn không phải do con người gây nên.

“Hmm. Hầm ngục này trông như từng bị nhóm quái vật nào đó tấn công rồi ấy.”

Lời ám chỉ của Yukine-senpai khá chính xác. Đúng như tên gọi, khu vực này được tạo hình giống như một dinh thự bị quái vật tấn công và đang dần tàn lụi theo thời gian.

“Có vẻ có ngã rẽ ở đây... Hãy đi lối bên phải xem sao.”

Yukine-senpai chủ động chọn đường và tôi bắt đầu chạy lên trước.

Nếu Vô thường giới điện này giống với cái trong trò chơi thì cách bố trí của nó khá là độc đáo. Có lẽ những người hâm mộ thể loại RPG sẽ ngay lập tức nghĩ như vậy.

Nếu ta chọn sai hướng ở một ngã ba, thì rất có khả năng sẽ bị quái vật tập kích, khi tiến vào sâu hơn cũng chẳng thu được gì cả.

Hầm ngục này không chỉ kỳ lạ ở lối vào—các phân khu của nó cũng khó hiểu không kém. Thường thì hầu hết các hầm ngục sẽ có từ mười đến một trăm phân khu, vài cái thậm chí còn nhiều hơn, nhưng riêng chỗ này lại chỉ có một phân khu duy nhất. Tuy nhiên, khi so với mê cung trong các trò chơi khác thì phân khu này lớn hơn bình thường rất nhiều.

Dù vậy khía cạnh độc đáo nhất của dinh thự cho đến giờ chính là nó hoàn toàn không có những cuộc chạm trán với kẻ thù lang thang.

Thay vào đó, mấy con quái vật sẽ chờ đợi ở một số khu vực nhất định. Do đó nếu ta cứ tiếp tục tiến lên đúng hướng thì sẽ có thể đến được điểm cuối mà không cần phải chiến đấu gì cả. Nhưng điều này lại không đúng với những con quái vật xuất hiện ra từ cạm bẫy cũng như là trùm trong dinh thự.

Vậy tại sao lại không áp dụng được với tên trùm? Thực ra là vì hắn luôn đi lang thang khắp các hướng.

Nói chung hầm ngục trong trò chơi điện tử thường có mấy kẻ thù đặc trưng đi vẩn vơ xung quanh, trong khi trùm thì bị cô lập ở khu vực sâu nhất. Đó là lý do tại sao tôi lại nghĩ thiết kế của Vô thường giới điện vừa sáng tạo lại vừa hấp dẫn đến vậy. Ở đây chỉ xuất hiện một số loại quái vật nhất định, điều này đã biến nó thành một nơi lý tưởng để tăng cấp.

Tuy vậy, nơi này chắc chắn không phải là địa điểm mà ta muốn ghé thăm khi mới bắt đầu trò chơi.

Chứng kiến trận chiến của Monica đã khiến tôi nhận ra một điều. Rằng những con quái vật xuất hiện ở đây nhiều hơn ngưỡng mà tôi có thể xử lý được. Có lẽ sẽ ổn nếu chỉ chiến đấu với từng con một. Nhưng bị cả đám hội đồng lại là chuyện khác. Tất nhiên, nếu tôi thu thập điểm kinh nghiệm và tăng sức mạnh cho bản thân từ trước đó thì cục diện sẽ khác thôi. Ừ, đúng là gần đây tôi có luyện tập như điên, nhưng nó lại khác với thực chiến mới khổ...

Cơ mà cũng may mắn thay, thiết kế độc đáo của hầm ngục này sẽ giúp tôi gần như hoàn toàn tránh phải chiến đấu.

“Tiếp theo rẽ trái đi.”

Với cách bài trí lối đi giống với bản đồ trong trò chơi như vậy, mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió. Dù vậy khi trận đánh trùm diễn ra, tình hình sẽ khá là vất vả. Nói gì thì nói, để mà đánh bại được hắn trong tình trạng hiện tại, tôi sẽ phải cần đến một chút phép màu.

Chính vì vậy tôi muốn có Yukine-senpai đi cùng. Không phải ngẫu nhiên mà chị ấy được xếp vào một trong Tam cường đâu. Dù tôi chưa kích hoạt sự kiện thức tỉnh của senpai và sức mạnh của chị vẫn chưa phát triển đầy đủ nhưng thế cũng đủ lắm rồi. Tên trùm sẽ bị cho đo ván.

Tuy nhiên, tình hình lúc này không làm giảm bớt lo lắng của tôi chút nào. Nếu có gì bất trắc, tôi sẽ còn bồn chồn hơn nữa.

“Chết tiệt... cậu đang ở đâu vậy chứ Ludie?”

Tại thời điểm này theo như cốt truyện của trò chơi, Ludie bị vướng vào kế hoạch tự sát của Giáo hội nhằm triệu hồi Tà thần. Tuy vậy trong suốt quá trình, chúng lại sử dụng câu thần chú không chính xác—nhầm sang ma thuật phục sinh hầm ngục thay vì phép triệu hồi Tà thần. Có lẽ chúng đã không nhận ra lỗi sai của mình.

Tiếp đó, khi hầm ngục được hồi sinh rồi thì Ludie bị bắt giữ và nhốt vào bên trong.

Nơi mà cô ấy xuất hiện trong hầm ngục thay đổi tùy thuộc vào tiến trình nhân vật và những lựa chọn được đưa ra trước đó trong route của mình. Tuy nhiên, có một điều tôi chắc chắn đó là dù xuất phát điểm ở đâu cũng không quan trọng. Nếu cô ấy phải chiến đấu với bất kỳ quái vật nào thì đều rất khó để có thể trụ được.

Đặc biệt là tên trùm—với phong cách chiến đấu kém cỏi của cổ thì chắn kèo sẽ thua thôi. Còn tệ hơn nữa, tên trùm lại đang vẩn vơ đâu đó xung quanh. Nếu Ludie tình cờ bắt gặp thì toang...

“Bình tĩnh nào, Takioto.”

“Xin lỗi ạ...”

Mớ kiến thức trong game – thứ lẽ ra phải mang lại lợi thế thì giờ đây chỉ đem đến vô vàn những lo âu mà thôi.

Chúng tôi đã dọn dẹp khu vực khả dĩ đầu tiên mà Ludie có thể xuất hiện. Tuy vậy, ở đây chẳng có gì ngoài bụi bặm, bằng chứng là chỉ có dấu chân của cả hai người.

Chết tiệt thật.

Nếu diễn biến câu chuyện và tuyến nhân vật của Ludie phát triển lâu hơn nữa thì bọn tôi đã nhanh chóng phát hiện ra cô ấy rồi. Cũng không đúng lắm—đáng nhẽ toàn bộ event này không nên xảy ra mới phải. Một điều thú vị là khi chơi, tôi có thể chuyển sang góc nhìn của Ludie rồi từ đó tìm ra vị trí của cô ấy.

“Chậc.”

Địa điểm thứ hai cũng không có. Tôi không khỏi tặc lưỡi.

“Sao vậy, Takioto?”

“Không có gì đâu ạ. Hãy đi lối bên trái thôi.”

Cần phải đẩy nhanh tốc độ lên. Với Ludie thì chỉ cần đụng phải tên trùm lang thang đó thì chết chắc. Trận chiến cũng sẽ diễn ra vô cùng chóng vánh.

Vào thời điểm này, những cá nhân có thể đối đầu với hắn là Yukine và Monica, người sau lại đang chiến đấu ở lối vào hầm ngục. Nhưng chúng tôi không thể tham gia cùng Shion và Monica trước đó được. Bởi vì Yukine-senpai và tôi đang phải tìm ra vị trí của Ludie.

Tôi liếc ra sau. Senpai lặng lẽ theo sát. Thực sự thì tôi vô cùng biết ơn vì chị ấy đã đồng hành cùng mình.

Thường thì với kinh nghiệm dày dặn của mình, chị ấy nên là người dẫn dắt mới phải. Thế nhưng chị lại trông cậy cả vào tôi.

“Ở đây cũng không có hả trời?”

Tôi không khỏi thở dài một tiếng. Vị trí tiếp theo là xuất phát điểm khả dĩ cuối cùng rồi.

“...Takioto, nghe chị này... sao em không nghỉ ngơi một chút nhỉ? Ta đã đi rất xa mà vẫn không thấy dấu vết nào rồi, khả năng cao là con bé không có ở đây đâu.”

Senpai nhìn một cách lo lắng. Có lẽ tôi cũng đã hơi tuyệt vọng.

“Em xin lỗi ạ. Chị có thể đi cùng em thêm chút nữa được không?”

Tôi đang dần xét đến khả năng Ludie không có ở đây và mối nghi ngờ đó ngày càng lớn hơn khi cả hai tiếp tục khám phá dinh thự.

Tuy vậy tôi không hề có ý định dừng bước tý nào.

“Nhưng mà...”

Tôi xen vào trước khi chị ấy kịp nói.

“Nhỡ đâu Ludie thực sự đang ở đây thì sao?”

Mắt tôi nhắm nghiền lại. Hình bóng Ludie bỗng hiện lên trong tâm trí. Một người lúc nào cũng cố gắng hành xử như nàng công chúa cao quý, nhưng lại đánh rơi lớp mặt nạ một cách dễ dàng. Thậm chí khi đến cửa hàng tiện lợi, cô đã dáo dác nhìn xung quanh rồi mua một mớ kẹo trẻ em một cách vui vẻ. Cô còn bị đứng hình khi phải đối diện với một bữa tối phát ra thứ ánh sáng hệt như ánh đèn thành phố về đêm. Cô còn lang thang quanh thị trấn trong lớp ngụy trang lộ liễu nhất tôi từng thấy. Và cuối cùng, chỉ vì muốn được ăn ramen mà cô đã bày tỏ một cách bẽn lẽn hệt như đang tỏ tình vậy.

Nếu những điều đó bị mất đi, tôi sẽ không thể nào mà tha thứ cho chính mình.

Nhất định không được để nó xảy ra.

Tôi mở mắt và bắt gặp ánh nhìn mạnh mẽ của Yukine-senpai.

“Nếu cậu ấy không có ở đây thì thật là tốt.”

Không điều gì có thể khiến tôi hạnh phúc hơn thế được. Ludie sẽ không còn gặp nguy hiểm. Ngay cả khi cổ không có ở đây đi chăng nữa, tôi vẫn không hối hận khi xông vào. Sau cùng thi...

“Cho dù Ludie có ở chỗ này hay không, nỗ lực của chúng ta cũng không hề vô ích đâu ạ. Vì nếu đúng như vậy...”

Tôi mỉm cười nhún vai, diễn y hệt như trong mấy chương trình trào phúng trên truyền hình.

“Ta có thể coi nó một câu chuyện cười mà. Chỉ cần nhe răng toe toét rồi nói, Oi oi, ngốc quá đi mất. Mình đã phải tìm trên dưới trái phải mà cậu ấy thậm chí còn chẳng ở đó. Ngoài vậy ra, nhỡ đâu ta ngăn chặn được lũ quái vật này thì sao? Mọi người sẽ coi cả hai là anh hùng đấy ạ.”

Đó là cách đơn giản nhất để nhìn nhận vấn đề này.

“Nếu cậu ấy không ở đây thì thật tuyệt vời. Em cũng không muốn bắt gặp Ludie trong này đâu. Thay vào đó em muốn cậu ấy ở chỗ nào đó an toàn cơ. Sau đó cả hai sẽ cùng nhìn mặt nhau và cười. Nhưng nhỡ đâu cậu ấy lại ở trong này... rồi chẳng may bị con quái vật nào đó tấn công thì sao ạ?”

Chỉ riêng nguy cơ đó thôi cũng đủ khiến tôi phải bước tiếp.

“Nếu Ludie không ở trong hầm ngục này... em sẽ cảm thấy tội lỗi vì lỡ kéo chị vào, chắc chắn là vậy rồi, nhưng cho đến lúc đó em cần được biết chắc...”

“Thôi không có gì đâu ạ. Em xin lỗi.”

Senpai quay sang tôi rồi cúi gập xuống.

“C-Chị Yukine?”

“Cũng đúng nhỉ... Phụt, ha-ha-ha! Em quả là có một trái tim nhân hậu thật đấy, em có biết không?

Sao chị ấy cười dữ dội thế nhỉ?

“Xin lỗi vì đã làm em chậm lại nhé. Ta đi tiếp thôi nào.”

Senpai vỗ nhẹ vào lưng tôi, còn bản thân chỉ gật đầu đáp lại.

Cả hai nhanh chóng tiến vào sâu hơn bên trong hầm ngục. Tuy vậy Ludie thì vẫn chẳng thấy đâu cả. Phía trước là xuất phát điểm khả dĩ cuối cùng rồi.

Bước vào đích đến cuối, tôi không thể tin nổi mắt mình.

“Không thể nào. Tại sao nó lại... xảy ra cơ chứ?” Tôi vô thức lẩm bẩm một mình.

Trong Vô thường giới điện, quái vật toàn ngồi chờ tại các điểm cố định trên bản đồ, vì vậy đáng ra chúng sẽ không xuất hiện ở bất kỳ nơi khác mới phải. Hoàn toàn không.

Vậy thì tại sao? Tại sao lúc này chúng lại có ở đó hả?!

Không chỉ vậy, số lượng lại còn rất nhiều. Hay là có bẫy được giăng ra và triệu hồi tất cả tới đây chăng...?

Một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy toàn bộ cơ thể. Càng nghĩ về tình huống này thì đầu óc tôi càng trở nên quay cuồng hơn.

Không thể nào mà chịu được nữa. Tôi không kìm lại, cứ thế mà lao thẳng tới con quái vật lai dê trước mặt.

Con quái vật đầu dê nhìn giống thần Baphomet[note57254] đó vẫn chưa để ý đến. Tới lúc nó nhận ra thì đã quá muộn. Tôi xoay người lấy đà, nắm Third Hand với Forth Hand của mình với nhau rồi giáng xuống con quái vật như một chiếc búa tạ.

Những chiếc sừng xoắn ốc của nó bị nát vụn với một tiếng rắc lớn.

Trước đây tôi đã từng được tập chiêu thức này nhiều lần với Claris. Bằng cách kết hợp các đầu khăn của mình, cộng thêm chút lực ly tâm, tôi có thể tung ra đòn có sức tấn công lớn hơn nhiều so với một cú đấm đơn giản. Tuy nhiên, vì chiêu thức này đòi hỏi phải sử dụng hai Hand cùng lúc nên khả năng phòng thủ của tôi cũng bị ảnh hưởng.

“Hng...............!”

Con dê vừa bay đi vừa thét lên một tiếng chói tai rồi bắt đầu tan biến thành các hạt ma thuật. Tuy vậy tôi không thể ngắm nó quá lâu được. Tôi kích hoạt Third Hand để bảo vệ bản thân khỏi Hellhound[note57255] – một giống quái vật dạng sói có đặc điểm hay bị thu hút bởi tiếng rên rỉ hấp hối của con người, tiếp đó tôi dùng Fourth Hand để táng vào đầu nó một cú đau điếng. Dù vậy đòn vừa rồi vẫn còn thiếu sức mạnh nên Hellhound ngay lập tức ổn định lại. Tôi bèn cường hóa chân phải rồi sút thẳng vào người con quái vật nhằm kết liễu nó.

“T-Takioto, cái g...? Sức mạnh đó đến từ đâu vậy...?”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện https://metruyencv.vn/magicalexplorer-ln