Luân hồi khốn kiếp

Chương 88: Rời khỏi lâu đài (1)


Trans Preview: Pepsi [note56731]

***

“Huynh thật sự định đến đó mà không có người hộ tống à?”

Khi nghe Eugene nói rằng cậu ta định đi về phía Nam. Thay vì hỏi lý do, điều khiến Genos băn khoăn đầu tiên lại là việc cậu lại không mang theo ai bên cạnh cả.

Đây chính là rừng nhiệt đới Samar mà họ đang nói đến. Khu rừng lớn nhất trên toàn lục địa. Chỉ riêng về diện tích, nó cũng đủ sức sánh ngang với toàn bộ lãnh thổ của Đế quốc Kiehl rồi. Chưa kể đến vô số bộ lạc với những quốc gia độc lập riêng rải rác bên trong cánh rừng rộng lớn ấy.

Những bộ lạc ở đó không hề chào đón các nỗ lực khai hóa từ bên ngoài đâu. Tọa lạc sâu trong lòng rừng rậm, họ mang những bản sắc riêng biệt và bền bỉ, quyết tâm bảo tồn văn hóa độc đáo của mình.

Hàng trăm năm qua, Kiehl đã thử thương lượng với những người bản địa này. Khi cần, họ thậm chí còn đe dọa dùng vũ lực để sáp nhập Samar vào lãnh thổ của mình nữa chứ.

Thế nhưng, những nỗ lực này chưa bao giờ thuận buồm xuôi gió cả. Samar quá đỗi rộng lớn với lượng cư dân khổng lồ khiến họ khó lòng đạt được mục đích được. Thêm vào đó, những người dân bản địa sinh sống trong rừng từ xa xưa đã hình thành các nền văn minh rất riêng. Việc họ muốn gìn giữ phong tục thay vì tiếp nhận nền văn minh bên ngoài là chuyện hoàn toàn dễ hiểu.

Văn hóa nơi rừng rậm chủ yếu tập trung vào phù thủy, tinh linh, cũng như các chiến thuật chiến đấu trong rừng. Không những thế, người bản địa ở rừng nhiệt đới Samar còn có thể thuần hóa quái vật như vật nuôi.

Samar phân tách thành hàng chục quốc gia bộ lạc khác nhau. Tuy vậy, khi đối mặt với Đế quốc Kiehl, họ sẽ kết hợp với nhau, tạo thành một liên minh bộ lạc khổng lồ được biết đến với cái tên "Samar", quyết liệt chống lại mọi ý đồ thôn tính.

Thật ra, Kiehl là một đế chế. Nếu họ thực sự quyết tâm, việc chinh phục rừng nhiệt đới Samar là hoàn toàn khả thi đó. Yếu tố ngăn cản duy nhất chính là việc Helmuth ủng hộ quyền tự do của các bộ lạc Samar. Mặc dù ra sức tuyên bố bảo vệ sự tự do, nhiều yếu tố cho thấy hành động can thiệp của Helmuth còn xuất phát từ nhiều động cơ khác nữa.

Ba trăm năm qua, Helmuth luôn nỗ lực khôi phục lại danh tiếng trong mắt cả lục địa. Họ đưa tay hỗ trợ những quốc gia bị tàn phá nặng nề nhất bởi chiến tranh và chấp nhận làn sóng người nhập cư. Họ cho phép Thánh quốc thành lập một giáo phận trên lãnh thổ của mình, thậm chí còn làm ngơ trước Thánh quốc và Liên minh chống Quỷ dữ liên tục triển khai quân đội dọc biên giới chung với Helmuth.

Tuy nhiên, hầu hết các quốc gia trên lục địa vẫn chưa công nhận thiện chí hòa bình của Helmuth đâu. Lý do không có gì khó hiểu cả. Quỷ Vương, quỷ nhân, và quỷ thú đều quá nguy hiểm để có thể xem nhẹ.

Tóm lại, Samar là một khu rừng khổng lồ với diện tích ngang ngửa với Đế quốc Kiehl. Bằng cách bảo vệ Samar, Helmuth nhận được sự công nhận của các bộ lạc nơi đây. Các quốc gia khác cũng âm thầm đứng sau ủng hộ quyền tự do của Samar, bởi họ không muốn Kiehl sáp nhập thêm một cánh rừng rộng lớn vào lãnh thổ vốn đã quá đồ sộ của mình.

Chính vì điều này, ngay cả một đế quốc hùng mạnh như Kiehl cũng lâm vào thế khó. Họ không thể tùy tiện điều động lực lượng quân đội hùng hậu để chinh phục Samar, vì động thái này chắc chắn sẽ vấp phải sự can thiệp từ Helmuth.

“Nơi đó cực kỳ nguy hiểm.” Genos nhấn mạnh.

Genos hiểu rất rõ sự hoang dã và nguy hiểm của những kẻ man rợ đến từ rừng nhiệt đới Samar. Dãy núi Uklas – nơi tọa lạc của Lâu đài Hắc Sư – cũng giáp với khu rừng về phía Nam. Dù gần đây có phần im hơi lặng tiếng, man tộc Samar vẫn nhiều lần vượt núi Uklas, tràn xuống cướp phá Kiehl.

Bởi lẽ đó, các hiệp sĩ của Lâu đài Hắc Sư luôn phải dè chừng trước khu rừng này. Hiệp sĩ Hắc Sư mang danh nghĩa trung thành với gia tộc Lionheart, nhưng với sự chấp thuận của Đế quốc Kiehl, họ còn phải gánh thêm trọng trách bảo vệ biên giới luôn.

“Đó còn là một nơi cực kỳ lạc hậu nữa.” Genos cố gắng thuyết phục Eugene: “Ở đó chẳng có cổng dịch chuyển, mà nói gì đến thành phố.”

“Sư đệ nói quá rồi đấy. Có người sống ở đó thì sao lại không có thành phố được chứ?” Eugene phản bác.

“…Nhưng đó không phải thành phố như huynh quen thuộc đâu, sư huynh. Một nơi lộn xộn toàn nhà một tầng, đường sá cũng không được trải nhựa tử tế thì có xứng đáng được gọi là thành phố không?” Genos cãi lại.

Eugene nhún vai đáp: “À thì, cứ nơi nào có nhiều người sống thì cứ gọi là thành phố thôi.”

“Ở đó còn chẳng có nhà vệ sinh xả nước được nữa cơ.” Genos đưa cảnh báo.

Eugene vẫn không nản lòng: “Thì sao chứ? Nghe thân thiện với môi trường và cũng độc đáo đấy chứ.”

Trước câu trả lời của Eugene, Genos thở dài thườn thượt: “...Ý của đệ là, nếu có thể, huynh không nên đến đó. Mặc dù đệ tin vào khả năng sinh tồn của huynh ở Samar, nhưng nơi đó không chỉ cần kỹ năng, mà sự may mắn cũng cực kỳ quan trọng nữa đó.”

“May mắn thì chỉ dành cho kẻ yếu thôi.” Eugene tự tin khoe khoang.

Genos lưỡng lự. “... Ý kiến đó…”

“Sư đệ, chúng ta thẳng thắn với nhau đi. Đệ cho rằng khả năng của huynh không đủ để sống sót ở Samar sao chứ, đúng không nào, sư đệ?” Eugene trực tiếp chất vấn.

Thay vì trả lời, hàng lông mày của Genos khẽ nhíu lại. Chẳng lẽ ông phải lựa lời sao? Ông không muốn thẳng thừng đả kích niềm kiêu hãnh của vị sư huynh trẻ tuổi này.

Tuy nhiên, ông không thể nào ngừng lo lắng cho Eugene được. Người sư huynh mới mười chín tuổi của mình. Thiên phú của cậu ta là điều không thể chối cãi rồi, và từ trận đấu giữa Eugene và Carmen, Genos nhận ra cậu thiếu niên đã sở hữu kỹ năng vượt trội so với độ tuổi của mình luôn. Thế nhưng, Samar vẫn là một nơi quá mức nguy hiểm để Eugene lang thang một mình ở đó.

Ở thế giới này, nhiều kẻ tìm thấy đam mê và thú vui trong việc ve vãn với hiểm nguy. Mỗi năm, giới thương nhân giàu có và quý tộc luôn mạo hiểm tìm cảm giác độc lạ bằng cách bỏ ra số tiền lớn để thuê người hộ tống và hướng dẫn trước khi tiến vào rừng nhiệt đới Samar.

Và cũng mỗi năm, luôn có một vài người không bao giờ trở ra từ Samar. May mắn thì họ có thể trở về sau khi phải trả tiền chuộc khổng lồ, còn xui xẻo thì có tìm cũng không thấy xác đâu.

“Trước khi đến đây, huynh đã bị khuyên không nên đến đó vì nơi đó quá nguy hiểm rồi.” Eugene tiết lộ.

Khi cậu tuyên bố ý định tiến đến Samar, Gilead đã phản đối quyết liệt. Cho dù Eugene có lý do thế nào chăng nữa, Gilead cũng tuyệt đối không thể để cậu con nuôi đặt chân vào khu rừng Samar hiểm nguy chết người đấy.

Đáng ngạc nhiên là Doynes không phản đối Eugene kịch liệt như là Gilead. Vài tháng nữa thôi, Eugene sẽ đến tuổi trưởng thành thôi. Điều đó có nghĩa là cậu sẽ không còn là đứa trẻ cần cha mẹ phải kè kè theo sau nữa. Tuy nhiên, Doynes bày tỏ sự lo lắng về những vũ khí mà Eugene quyết định mượn và mang theo bên mình.

Trong hoàn cảnh khó khăn đó, chính Kristina là người đã dùng sức ảnh hưởng của mình để ủng hộ quyết định của Eugene. Cô thuyết phục Gilead rằng nếu cô, một Thánh nữ, đi cùng Eugene, thì ơn huệ của Chúa chắc chắn sẽ ở bên họ.

“Sư đệ à, huynh cũng đâu có ngu ngốc đâu. Huynh không tự dưng đi đến vùng chết chóc như thế nếu không có lý do nào cả. Huynh đi là vì huynh phải đi, và huynh cũng tự tin có khả năng để bảo vệ chính mình nữa nhé.” Eugene tuyên bố.

“...Đệ nghe nói huynh đã đạt đến Tứ Tinh Tú của Bạch Hỏa Thức.” Genos trầm ngâm. “Dù đệ không tu luyện Bạch Hỏa Thức, đệ biết rõ không ai trong lịch sử chính gia từng đạt được Tinh tú thứ Tư ở tuổi như huynh, sư huynh ạ.”

“Sư huynh cũng tài giỏi ra phết mà.” Eugene ngạo nghễ đáp. “Hơn nữa, ta còn học được phép thuật nữa.”

“Huynh có phiền nếu đệ kiểm tra thực lực của huynh một chút không?” Genos đề xuất.

Eugene nhướng mày: “Và nếu đệ quyết định ta chưa đủ giỏi thì sao, sư đệ?”

“Vậy thì đệ sẽ ngăn cản huynh đến một nơi nguy hiểm như thế mới được.” Genos nghiêm túc hứa hẹn.

Eugene phá lên cười rồi đứng dậy: “Chà chà. Nếu ta từ chối, thì có vẻ như vị sư đệ này sẽ không thật sự kính trọng vị sư huynh này rồi… Vậy thì đành chịu thôi. Xắn tay lên nào nhỉ?”

“Chúng ta xuống võ đường trước đã.” Genos đề nghị: “Dù chỉ là so tài nhẹ, nhưng nếu nghiêm túc thì chúng ta cần thêm người quan sát trung lập nữa. Đệ sẽ đi tìm người và gặp huynh ở đó.”

Có vẻ Genos đang tìm mọi cách để Eugene không thể lật kèo được nữa.

Eugene khẽ cười và gật đầu: “Là sư huynh thì ta đây sẽ không thất hứa với sư đệ đâu.”

“Cẩn thận vẫn hơn chứ.” Genos né tránh trả lời.

Ngay sau đó, mọi người tập trung tại võ đường. Dẫn đầu các trưởng lão là gia chủ Doynes, tộc trưởng Gilead, và thậm chí cả các Đội trưởng Hiệp sĩ Hắc Sư cũng có mặt ở đây. Nhìn quanh số lượng người đứng bên ngoài võ đường, Eugene buột miệng huýt sáo.

“Khán giả hơi bị đông quá không đấy nhỉ?” Eugene nhận xét.

Vì số lượng người xem tăng lên, Eugene quyết định lược bỏ câu xưng hô "sư đệ" với Genos.

Vừa cởi áo sơ mi và vứt sang một bên, Genos vừa đáp: “Người duy nhất ta nhờ làm trọng tài là tộc trưởng. Nhưng sau khi nghe tin ta và cậu, Eugene, sẽ so tài thì rất nhiều người có vẻ hứng thú muốn xem đấy.”

Điều này cũng hoàn toàn dễ hiểu mà thôi. Một bên là Genos Lionheart, một trong những chiến binh mạnh mẽ nhất trong Hiệp sĩ Hắc Sư, ngang hàng với các đội trưởng như Dominic và Carmen.

Bên còn lại là Eugene Lionheart. Dù sinh ra từ một nhánh phụ, tài năng độc nhất vô nhị đã giúp cậu ta được nhận về chính gia. Nói theo nhiều cách khác, cậu đã để lại dấu ấn chưa từng có trong lịch sử gia tộc Lionheart.

“Thay vì dùng kiếm thật, chúng ta dùng mộc kiếm đi.” Genos đề nghị.

Eugene hỏi lại: “Vậy còn kiếm kình thì sao?”

“Nếu dùng kiếm lực thì chẳng khác gì dùng kiếm thật chứ? Sẽ an toàn hơn nếu chúng ta chỉ cường hóa mana cho cơ thể thôi.” Genos vừa nói vừa chọn mộc kiếm của mình.

Eugene cũng chọn một thanh mộc kiếm cho riêng cậu. Đúng vậy, ngay cả khi không dùng kiếm thật hay kiếm lực, sức mạnh của họ cũng đủ để bẻ gãy xương nhau rồi. Đó là còn chưa kể đến tác dụng của mana cường hóa đó.

Vì vậy, cả hai đều dùng khiên mana để bảo vệ cơ thể. Luật chơi rất đơn giản. Khoảnh khắc khiên mana của một người bị xuyên thủng và làm người đó bị thương, sẽ được tính là thất bại.

“Phép thuật thì sao nào?” Eugene hỏi lại lần nữa.

“Nếu cậu thấy cần thì cứ dùng đi.” Genos cho phép.

“Vì ngài Genos muốn thấy kỹ năng chứ không phải phép thuật của ta, ta sẽ không dùng phép đâu.” Eugene cười hứa hẹn.

Không phản ứng trước lời này, Genos siết chặt tay cầm mộc kiếm và lùi lại phía sau.

“Đội trưởng Carmen.” Dominic, người đang theo dõi hai bên chuẩn bị đối đầu, đột nhiên lên tiếng. Vừa vuốt cằm, ông vừa liếc sang Carmen rồi tiếp tục: “Là người từng chiến đấu với cả Genos và Eugene, cô nghĩ gì về trận tỉ thí này?”

“...Hai người họ đều có nét giống nhau.” Carmen lẩm bẩm khi nhai đầu điếu xì gà chưa châm lửa. Sau đó, cô kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, khoanh tay trước ngực và phân tích: “Nếu không tính phép thuật, nhóc Eugene khó có cửa đối đầu Genos lắm. Ít nhất thì đó là điều đúng đắn, nhưng… thành thực mà nói, ta cũng không chắc.”

“... Cô không chắc sao?” Dominic lặp lại.

“Genos hiện tại không thể chiến đấu hết sức được. Đây chỉ là tỉ thí nên ông ấy không thể mạo hiểm giết hoặc gây thương tật nặng nề cho đối thủ, lại còn là người thừa kế chính gia nữa chứ.”

Carmen không biết trận đấu này sẽ diễn ra như thế nào. Đó là vì cô có linh cảm kỳ lạ, một cảm giác khó giải thích.

Kỹ năng đỡ đòn có thể hóa giải mọi đòn tấn công – đây gần như là sở trường của Genos. Tuy nhiên, Eugene cũng có khả năng sử dụng kỹ thuật tương tự. Thực tế, kỹ thuật của hai người quá giống nhau đến mức cô từng nghi rằng Eugene là đệ tử của Genos, hoặc ít nhất cũng được ông ta chỉ dạy.

Carmen lưỡng lự. ‘...Tuy nhiên… nếu xét riêng về sự tinh tế thì...’

Điều này nghe thì có vẻ phi lý, nhưng… sau khi trực tiếp đối mặt với kỹ thuật của cả hai người, cô ấy nhận ra trình độ của Eugene khi triển khai chiêu thức thậm chí còn vượt xa Genos.

Khi đấu với Eugene, Carmen đã không dùng toàn lực. Tuy nhiên, những đòn đánh mà cô giáng xuống cậu ta đủ mạnh và nặng để một thiếu niên mười chín tuổi không thể nào đối phó được. Suy cho cùng, cô đã thề sẽ hạ gục cậu trong vòng một phút. Vậy mà, chưa nói đến một phút, cô thậm chí còn không thể đánh bại cậu ngay cả sau ba phút trôi qua. Không, cô còn không thể thực sự dồn ép cậu... dù cho Carmen đã không hề nương tay. Eugene đã thể hiện khả năng điều khiển mana đến mức phi lý, và cậu ấy đã hóa giải thành công toàn bộ đòn tấn công của cô.

Kỹ thuật của cậu ấy thậm chí còn vượt trội hơn cả Genos.

“Xin mời.” Genos nhường lượt đánh đầu.

Eugene có thể là sư huynh xa của ông ta, nhưng sự hào phóng này vẫn được biện minh rõ ra.

Eugene cười khẩy và vào tư thế: 'Thế này thì đúng ý mình rồi. Trước giờ mình luôn muốn xem kỹ lưỡng cái môn này'.

Về cái gọi là chiêu thức Hamel chết tiệt mà Vermouth, cái tên khốn nạn đó, đã phân loại và dạy cho các hậu duệ của hắn, Eugene cũng trở nên quen thuộc sau khi đọc qua ghi chú của Genos viết cho mình.

Nhưng ngay cả khi chưa đọc, Eugene cũng không thể không quen thuộc với chúng được. Dù gì thì cả mười chiêu thức Hamel đều dựa trên những kỹ thuật mà Hamel đã từng sử dụng.

Mặc dù đó chỉ là trong cái thời trẻ trâu của hắn.

Eugene đánh giá.

 'Về mặt kỹ thuật, mình vượt trội hơn là chắc. Mình đã phân tích chiêu thức Hamel rất kỹ và chỉnh sửa nó cho Genos, nhưng ông ta có lẽ không thể nhanh chóng thích ứng với kỹ thuật mà mình đã luyện tập hàng thập kỷ nay được đâu.'

Và ngay cả khi Genos có xoay sở thích nghi được, điều đó cũng chẳng phải là vấn đề lớn gì cho cam. Suy cho cùng, chiêu thức Hamel không vẫn dựa trên những gì Eugene đã sáng tạo ra khi còn là Hamel sao? Nói cách khác, trong điều kiện bình thường, Eugene không thể thua trong cuộc đấu này được.

Chắc chắn Genos nhận thức được điều này rồi. Mặc dù vậy, Genos vẫn đề xuất trận tỉ thí này là vì ông ấy muốn kiểm chứng các khả năng khác của Eugene ngoài những kỹ thuật này. Ngoài ra, nếu Genos có thể đánh bại Eugene ngay cả khi họ sử dụng cùng một môn chiêu thức, thì… trước sự chứng kiến của mọi người, quyền được hành xử “cửa trên” của Genos với Eugene cũng sẽ được bảo toàn.

‘Sư đệ à, đệ đang phân tâm đấy.’ Eugene âm thầm khiển trách Genos trong khi giữ thanh mộc kiếm thẳng trước mặt. ‘Để bắt đầu... được rồi. Mình sẽ dùng chiêu thứ hai của Ha - đợi đã, cái đéo. Tại sao đến mình cũng gọi cái tên vớ vẩn đó thế này?’

Biểu cảm của Eugene méo xệch lại thành khó chịu khi cậu ta đạp đất bật người lên.

Chiêu thứ hai được gọi là Vạn Dặm Lôi Kích. Mặc dù tên có chữ "Vạn", nhưng thực chất chỉ là hàng chục lần đâm kiếm chớp nhoáng mà thôi. Nếu ta thêm kiếm lực vào đó, dù không đạt tới một nghìn nhát, thì ít nhất ta cũng có thể khiến nó trông như có hàng trăm nhát chém vậy.

‘Vạn Dặm Lôi Kích ư!' Mắt Genos mở to, nhận ra chiêu thức này.

Dù Eugene không hét to tên chiêu thức, Genos không thể không nhận ra kỹ thuật này được.

'Không, nó khác hẳn.' Genos nhận ra. 'Đó không phải là chiêu Vạn Dặm Lôi Kích mà mình biết. Những gì trong bí kíp của Ngài Hamel hẳn là một phiên bản cải tiến... Vạn Dặm Lôi Kích chân chính...!'

Do là sư huynh trên danh nghĩa, Genos đã hơi xem nhẹ Eugene rồi. Ông bị buộc phải gọi Eugene là sư huynh do quy tắc thứ bậc, nhưng Genos luôn nghĩ mình vượt trội hơn Eugene về mặt năng lực thuần túy mới đúng.

Tuy nhiên, sau khi chứng kiến Vạn Dặm Lôi Kích chân chính được thi triển bởi Eugene, Genos không thể tiếp tục tin rằng kỹ năng của mình vượt trội đến vậy được nữa. Hiện tại, những gì Eugene đang thể hiện là phiên bản tái tạo hoàn hảo của Vạn Dặm Lôi Kích thật sự.

Thậm chí không cần trộn thêm kiếm lực, mũi thanh mộc kiếm dường như đã phân thân thành hàng chục nhát đâm đồng loạt. Đó chính là sự liền mạch khi mỗi nhát đâm khác nhau kết hợp lại với nhau.

Genos lập tức kéo thanh mộc kiếm về phía sau.

Chiêu thức Hamel, Đệ Tam Thức – Hào Quang Phản Lực.

Tách tách!

Thanh mộc kiếm của Genos hóa thành tia chớp. Tia sét xuyên thẳng qua tâm chấn động của những nhát đâm.

Cạch!

Cả hai thanh mộc kiếm đều bị đánh văng ngược lại. Đòn tấn công của ông ta đã trượt. Hào Quang Phản Lực là một chiêu thức phản công được thiết kế để luồn lách qua khe hở tấn công của đối thủ.

Tuy nhiên, không hề do dự, Genos ngay lập tức đưa kiếm về thủ thế.

'Những tia sét của chiêu thức Hamel sẽ không bao giờ ngừng lại.' Genos tự nhắc nhở.

Ông dùng mana luân chuyển bên trong điều chỉnh cơ thể. Cánh tay bị đẩy ngược lại bởi phản lực được dịch chuyển về đúng vị trí bởi dòng chảy mana của ông. Mục tiêu cuối cùng của chiêu thức Hamel là có thể điều khiển hoàn toàn mọi chuyển động của cơ thể với chỉ mana. Điều này sẽ cho phép người tập trở nên nhanh hơn, mạnh hơn và có thể tấn công liên tục trong mọi tình huống.

Vạn Dặm Lôi Kích của Genos bùng nổ về phía Eugene.

Đôi mắt Eugene dõi theo chính xác từng đường kiếm trong hàng chục nhát đâm. Đúng như dự đoán, kỹ thuật của Genos y hệt với những gì ông ta ghi trong tập ghi chú trao cho Eugene. Nói cách khác, kỹ thuật của Genos còn thua xa tiêu chuẩn của Eugene nữa, nhưng kỹ năng và kinh nghiệm chiến đấu lão luyện có thể bù đắp được phần nào.

Dù vậy, Eugene vẫn nhìn thấu mọi thứ. Cậu ta đọc được tất cả. Thân hình Eugene lướt về sau trong gang tấc, ngay trước khi những nhát kiếm đâm thẳng vào khoảng không trước mặt.

'Hào Quang Phản Lực phải được tung ra bất ngờ.' Eugene suy nghĩ trong khoảnh khắc đó. 'Khoan đã, chết tiệt, không phải Hào Quang Phản Lực, mà là... Mẹ kiếp tên khốn Vermouth đó, những cái tên hắn bịa ra cứ lởn vởn trong đầu mình.'

Tia chớp lóe sáng. Đòn phản công của Eugene trơn tru và tinh tế hơn của Genos nhiều. Genos nhận ra ông ta không thể đỡ được đòn tấn công vừa xuyên thẳng vào ngực mình.

'Đây mới thật sự là Hào Quang Phản Lực sao...!' Genos kịp nghĩ.

Thay vì cố gắng đánh bật đòn tấn công sang một bên, Genos quyết định cách xử lý tốt nhất là lùi lại. Quả thực, lựa chọn này giúp ông ấy thoát hiểm trong gang tấc - rồi thanh kiếm gỗ của Genos bỗng nhiên trở nên cuồng bạo.

Kiếm Pháp Hamel, Đệ Tứ Thức – Tula Cuồng Sát.

Đòn kiếm choáng váng, được Molon mô tả là "giống hệt Tula", xé toạc không khí. Eugene gồng cánh tay, ép chặt thanh kiếm sát người rồi lao thẳng vào cơn lốc kiếm.

Một tiếng va chạm vang lên khi thanh kiếm gỗ chạm nhau, Eugene xoay người lách khỏi đòn đánh. Sau khi đánh bật nhát kiếm áp sát, thanh gỗ trong tay Eugene xoay ngược. Mũi kiếm cắm mạnh xuống đất, cày một đường sâu rồi bật lên.

 

'Long Nộ!' Eugene gầm lên trong tâm trí. [note56732]

Long Nộ mà Genos biết đòi hỏi người sử dụng phải dồn nén kiếm lực rồi bộc phát thành một nhát chém. Dù không được phép dùng kiếm lực trong giao đấu, nhưng hình thức của đòn tấn công này đích thị là Long Nộ.

Để đối mặt với đòn tấn công này, Genos lựa chọn Hồi Kết Tử Thần. Thanh kiếm gỗ của Genos vung thẳng lên trời cao, rồi bổ xuống như lưỡi máy chém.

ẦM!

Không thể tin rằng âm thanh mạnh mẽ đó có thể chỉ đến từ việc hai cây kiếm gỗ va chạm nhau mà thôi. Khi lớp mana bao phủ cơ thể họ va chạm với nhau, mặt đất rung chuyển từ sức mạnh của nó. Trước cảnh tượng này, khuôn mặt của những người xem đều bao phủ bởi sự kinh ngạc.

Dù Genos cầm trong tay bao nhiêu quân bài đi chăng nữa, chàng trai mười chín tuổi Eugene vẫn có thể đối mặt với ông ấy như đang dạo chơi trên đấu trường vậy.

‘Con quái vật khốn kiếp đó...!’ Cyan nghĩ khi cái hàm của cậu ta há to như muốn rớt xuống đất.

Khi hay tin Eugene sẽ đấu võ với Genos, Cyan đã hy vọng rằng tên Eugene sẽ phải trải qua một trận bị đánh cho nhừ từ. Cậu ta đã đến đây vì muốn thấy cái gì đó như vậy trong khi mang một nỗi thù cá nhân. Nhưng với đôi mắt của chính cậu, thì điều quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

‘Nếu đó là mình thì... nếu đó là mình, mình chắc ngất mất rồi.’ Cyan thú nhận. ‘Điều này quá vô lí... Cậu ta không bị đẩy lui tí nào mặc dù đang tỉ võ với một Đội trưởng của Hiệp sĩ Hắc Sư ư?’

Cổ họng của cậu dường như đã khô khốc và đầu ngón tay cậu ta bắt đầu run lên lẩy bẩy. Cyan cảm thấy cảm giác muốn lấy ngay một cây kiếm gỗ và nhảy vào cuộc đánh cùng họ ngay lập tức. Tất nhiên cậu biết rằng mình sẽ không thể chịu đựng được dù chỉ một khắc và chỉ có thể kết thúc bằng việc ngã sấp mặt xuống đất rên rỉ thật đáng thương, nhưng cảm giác như cậu ấy vẫn có thể đạt được một cái gì đó bằng cách làm vậy.

Cyan đau đớn mà thú nhận. ‘Mình... Mình quá yếu. Trong mọi con đường, đường nào mình cũng bước nửa vời đến như thế. Nhưng vậy thì sao chứ?'

Quên mất cả việc nháy mắt trong suốt thời gian này, Cyan hăm hở quan sát cuộc đấu. Mặc dù cậu ta không thể chiến đấu bên cạnh họ, nhưng bằng cách tập trung vào việc quan sát cuộc đánh từ phía khán đài, các kỹ thuật của Eugene và Genos đều dần được hấp thụ vào trong đầu của Cyan.

‘Mình không thể phá thế trận này được rồi.’ Genos nhận ra, cảm thấy một sự ngưỡng mộ vượt qua sự ngạc nhiên nhỏ nhẹ của mình.

Đối với ông ta, việc áp đảo Eugene quả là chuyện không thể. Ngay cả với một lượng sức mạnh mà Genos đang giữ để dự trữ nhằm lật ngược thế cờ. Chưa kể là dù áp đảo Eugene, Genos cảm thấy như mình đang từ từ bị đẩy lui. Những điều thực sự khiến ông ấy bối rối là Mana Đỡ Đòn và Hào Quang Phản Lực của Eugene. Trong tình trạng như thế này, khi ông bị buộc phải kiềm chế việc sử dụng toàn bộ lượng mana của mình, Genos không tự tin rằng ông ấy có thể thực sự thể hiện các kỹ thuật của mình như Eugene đang làm được.

Điều này là minh chứng cho việc kiểm soát mana của Eugene thật sự quá vượt trội rồi.

Kiếm Pháp Hamel, Đệ Lục Thức – Cuồng Phong.

Đòn xoay kiếm của Eugene làm lệch hướng đường kiếm của Genos, sau đó ngay lập tức chuyển sang thế thức Tula Cuồng Sát. Genos dần bị đẩy lùi từng chút một, ngay cả khi ông ấy liên tục tìm cơ hội tung ra Hào Quang Phản Lực.

Tuy nhiên, khi ông ấy cuối cùng cũng phóng được một tia chớp, tia chớp phản công lại còn chớp nhoáng hơn thế nữa!

Cạch!

Mặc dù Genos đã ngay lập tức vặn người né tránh, thanh kiếm gỗ của Eugene vẫn sượt qua vai ông trong gang tấc.

"... Thật đáng kinh ngạc ...!" Genos thở hổn hển khi lùi lại vài bước và lắc đầu.

Lớp mana bảo vệ vẫn chưa bị chọc thủng, nhưng Genos phải thừa nhận rằng không có lý do gì để tiếp tục trận đấu tập này nữa rồi.

Phải thừa nhận thất bại như thế này trước mặt bao người lẽ ra phải là một điều sỉ nhục, cả với tư cách là một hiệp sĩ và là người thuộc thế hệ trước. Tuy nhiên, Genos không hề cảm thấy có một chút xấu hổ nào khi thừa nhận thất bại này cả. Thay vào đó, ông ấy thực sự ngưỡng mộ và tôn trọng Eugene hơn vì điều đó.

Genos cảm thấy rằng việc tôn trọng Eugene cũng giống như việc tôn trọng Hamel vậy. Người mà Genos đã công nhận là thầy của mình. Eugene là sư huynh của Genos, đồng thời là người kế thừa chân chính của Kĩ Thuật Hamel.

Genos tuyên bố: "Ta thua rồi. Ngươi thực sự rất tuyệt vời—!"

Mặc dù ông suýt nữa gọi Eugene là Sư huynh, nhưng vì có quá nhiều người đang theo dõi nên Genos đành phải kìm lòng lại. Khi Genos đặt thanh kiếm gỗ xuống và bước đến chỗ Eugene, ông ta nắm lấy vai Eugene với đôi mắt ngấn lệ.

"...Sao tự dưng lại khóc thế?" Đó là câu đầu tiên mà Eugene hỏi.

"Ta ... Ta bị viêm kết mạc mà. Đôi khi nước mắt cứ chảy ra như thế này đấy."

Vừa ngước mắt lên trời để ngăn nước mắt chảy dài, Genos ôm Eugene thật chặt.

Đây là một hành động khá xấu hổ, nhưng… nhìn những giọt nước mắt nồng nhiệt của Genos, Eugene không thể nào đẩy ông ta ra được.

"... Thật tuyệt." Carmen thở dài, vừa ngưỡng mộ cái ôm nồng cháy của hai người đàn ông, vừa ngưỡng mộ tinh thần hiệp sĩ của Genos khi sẵn sàng thừa nhận rằng người đàn em trẻ hơn rất nhiều tuổi của mình đã đánh bại ông ta.

Cô đặt lại điếu xì gà đang cầm trên tay vào miệng, rồi tháo đôi găng tay da và bắt đầu vỗ tay.

Bộp bộp... bộp bộp ... bộp bộp bộp bộp.

Ngay sau khi Carmen bắt đầu vỗ tay, mọi người đã chứng kiến trận đấu cũng lần lượt bắt đầu. Ngay cả Cyan, người đã mở to mắt theo dõi suốt trận đấu, cũng vỗ tay mạnh mẽ khi cảm thấy một ngọn lửa nồng nhiệt trong lồng ngực.

'Eugene ... con có thể là con nuôi, nhưng chắc chắn con sẽ trở thành niềm tự hào của toàn bộ gia tộc Lionheart đó.' Gilead nghĩ trong lòng đầy ngưỡng mộ Eugene.

Khi Eugene nói rằng cậu ta muốn đến Samar, Gilead cảm thấy rằng ông không thể để Eugene đến đó được. Đó là lý do tại sao, khi nghe tin Eugene sẽ đấu tập với Genos để giành tấm vé đó, Gilead đã sẵn sàng đến đây và làm người quan sát.

Trong thâm tâm, ông ấy đã hy vọng vào thất bại của Eugene. Nếu cần thiết, Gilead thậm chí còn chuẩn bị can thiệp giữa chừng và tuyên bố thất bại của Eugene một cách nhanh chóng nhất có thể. Ông quyết tâm bảo vệ cậu con trai của mình khỏi hiểm nguy, ngay cả khi phải dùng đến những biện pháp như vậy.

Nhưng ông đã không thể làm được như thế mất rồi. Không đời nào ông ta có cơ hội làm việc đó. Mặc dù đã xem được một phần trong trận đấu của Eugene với Carmen, nhưng lần này ông mới có thể đánh giá đúng mức độ kỹ năng của Eugene đã phát triển mạnh thế nào trong những năm qua. Ngay lúc này, Eugene không còn là một chú sư tử non cần được che chở trong vòng tay và bảo vệ của ông nữa. Cậu đã là một con sư tử trưởng thành, sẽ không gặp bất kỳ vấn đề gì ngay cả khi rời bỏ bầy đàn để sống độc lập.

'Quả thật ... mình đã không nhìn lầm thằng nhóc đó rồi.' Gion cũng cảm thấy vô cùng xúc động.

Từ lần đầu tiên họ gặp nhau tại dinh thự chính, Gion đã đấu tập với Eugene nhiều lần trong những năm qua. Mặc dù anh cũng đã dạy kiếm thuật cho Cyan và Ciel, nhưng thực ra anh cũng chẳng thể dạy được gì cho Eugene nhiều lắm.

Đứa trẻ này đã biết cách làm mọi thứ trước cả khi Gion phải bắt đầu dạy dỗ. Không, không phải chỉ như thế đâu. Bất cứ khi nào họ tổ chức các trận so tài như vậy, Gion chưa từng một lần cảm thấy mình chiếm thế thượng phong trước Eugene cả.

Giờ đây, anh ta đành phải thừa nhận rằng đó không chỉ là cảm giác - đó là sự thật. Cậu bé ấy được sinh ra với bản năng chiến đấu cao đến khó tin. Cậu có thể đưa ra những phán đoán chính xác bất kể tình huống nào, và cơ thể của cậu phản ứng ngay lập tức.

'Mình có linh cảm xấu về chuyện này.' Ciel nghĩ một cách hờn dỗi.

Mặc dù đang vỗ tay, nhưng ánh mắt cô lại hướng về phía khác chứ không phải Eugene. Cụ thể, cô nàng đang nhìn Kristina Rogeris, người đang chăm chú nhìn Eugene với hai tay chắp trước ngực thay vì vỗ tay.

Đôi mắt ấy dường như chứa đựng một thứ cảm xúc hoàn toàn khác với sự ngưỡng mộ hay kinh ngạc trước Eugene, mặc dù Ciel không thể thực sự hình dung ra đó là cảm giác gì.

Vì vậy, Ciel không thể không cảm thấy khó chịu với Kristina.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện https://metruyencv.vn/luan-hoi-khon-kiep