Hồi Ức Không Tên

Chương 2: Vạn lời gợi nhắc quá khứ


Trans: Magnet

Edit: dominic22

Thi cử bận quá nên giờ mới đăng nốt chap đang dịch dở được :>

==========

Hiện thời, toàn bộ đại lục là nơi sinh sống của bốn quốc gia hùng mạnh nhất, còn được biết đến như Tứ Đại Cường Quốc.

Là một trong bốn quốc gia đó, Farsas tọa lạc tại vùng lãnh thổ rộng lớn nằm ở trung tâm lục địa.

Nó được thành lập vào Thời Kỳ Tăm Tối của đại lục và được biết đến rộng rãi như một cường quốc quân sự, vừa bởi biểu tượng là thanh bảo kiếm Akashia lẫn việc hoàng tộc Farsas vẫn tồn tại vững chắc trong suốt bảy trăm năm trị vì.

Kể cả trong thời bình, những binh lính trong lâu đài vẫn tiến hành các cuộc tập trận kỹ càng và huấn luyện hầu như không ngày nào ngơi nghỉ.

“...Họ vẫn siêng năng thật. Hoàn toàn chẳng thay đổi chút nào.”

Tinasha quan sát bãi tập của binh lính từ trên lối đi dọc theo vách thành ngoài của lâu đài.

Trên một khoảng đất trống rộng rãi, những người lính đang thực hành giả chiến như một phần của buổi tập trận thường ngày. Khi hai người đấu một chọi một với nhau, những người còn lại xúm xụm sang một bên để theo dõi.

Dựa mình vào bức tường đá, Tinasha cũng dõi theo họ. Mặc dù người ta có thể nhầm lẫn cô với một thiếu nữ khả ái, nhưng Tinasha thực chất lại là người được tôn thờ như phù thủy quyền năng nhất đại lục. Vào bảy mươi năm trước, một sự thật mà không một ai là không biết. Song, lần bước vào lâu đài này, cô đã giấu nhẹm đi danh tính thật sự của mình.

Dù con người Tinasha là thế nào đi chăng nữa, phù thủy vốn là những sinh vật mà hầu hết con người đều muốn tránh. Thậm chí, có hẳn một tiểu vương quốc, vào khoảng ba trăm năm trở lại đây, đã bị hủy diệt chỉ trong một đêm vì cơn thịnh nộ của một trong số họ. Cũng có thể hiểu được tại sao dân chúng lại khiếp sợ phù thủy đến vậy.

Chính Tinasha là người đã đề nghị che giấu danh tính thật sự của cô. Oscar đã đồng ý và cho cô một danh tính giả là một pháp sư tập sự.

Những ngón tay trắng nõn lướt qua mái tóc cô được trang hoàng thêm bởi đầy những chiếc nhẫn phong ấn ma lực để những phù thủy khác không thể cảm ứng ra. Cô đồng thời cũng đeo một đôi bông tai với thiết kế trông thật tinh diệu, có tác dụng tương tự.

“Nngh...” Một cơn gió mạnh đột nhiên cuốn theo một đám mây cát bay vào mắt Tinasha. Khi cô đang cật lực dụi đôi mắt ngấn nước của mình, có người đến bắt chuyện với cô từ phía sau.

“Ra là cô ở đây.”

Tinasha quay lại và thấy Lazar đang ở đó, trên tay đang cầm một cuốn sách. Cô mỉm cười chào cậu.

“Xin chào. Tôi chỉ đang đi dạo vòng quanh lâu đài thôi.”

“Vâng, cô có thể nhìn thấy sân huấn luyện từ đây.”

Lazar đến đứng cạnh cô và ngoái xuống coi buổi tập. Tinasha chỉ tay vào một trong số những binh lính đang chiến đấu.

“Người đó đã thắng hết tất cả các trận đấu, hẳn là phải khá mạnh đấy.”

“Đó là tướng Als. Tuy còn trẻ nhưng ngài ấy là người tài năng nhất trong số những vị tướng. Mới tháng vừa rồi, ngài ấy đã dẫn đầu một trung đội nhỏ và quét sạch một băng cướp vũ trang.”

Đúng như lời Lazar nói, chàng kiếm sĩ trẻ có mái tóc đỏ ấy trông cũng trạc tuổi Oscar. Als lật ngửa tay phải của mình làm thanh kiếm của người lính kia bật lên không trung. Nữ đối thủ mảnh mai của anh ôm chặt cổ tay trong đau đớn và có vẻ như đang nói điều gì đó.

“Tuy đã thua nhưng cô ấy cũng khá giỏi... Cô gái đó chỉ là một thường binh thôi sao?”

“Tên ngài ấy là Meredina. Ngài ấy là người dưới quyền của tướng Als, mặc dù tôi nghĩ rằng ngài ấy sẽ được chỉ huy một đơn vị riêng sớm thôi.”

“Woa.”

Tinasha nheo mắt lại để có thể nhìn nữ sĩ binh kia rõ hơn. Tuy nhiên, với khoảng cách hiện tại, những gì cô thấy được chỉ là một người phụ nữ với mái tóc vàng rực rỡ.

Farsas không có bất kì hạn chế nào về giới tính khi nói đến nghề nghiệp. Mọi người có thể làm bất kỳ công việc gì miễn là họ có tài năng và hoài bão. Vậy nên Tinasha không quá ngạc nhiên khi nghe rằng Meredina là phụ nữ, mặc dù một nữ quân nhân có tài thì thật sự rất hiếm.

“Tuy có thể không hoàn hảo nhưng ngài ấy là một người tốt bụng.” Lazar nói thêm và mỉm cười với cô. Dường như cậu ta không nhận thức được bản thân mình thật ra lại là người tốt bụng nhất ở đây. Nghe vậy, Tinasha cũng cười toe toét.

“Quan sát những trận giả chiến vui đến vậy sao? Tôi cứ ngỡ rằng một pháp sư sẽ chẳng mấy quan tâm vào những thứ như thế này cơ.” Lazar nhận xét.

“Trong quá khứ, tôi từng học qua kiếm thuật. Có chút thời gian rảnh rỗi ấy mà...”

Nghe thấy vậy, Lazar trố mặt ngạc nhiên và nhìn vào cái cơ thể nhỏ nhắn của Tinasha. “Vậy chắc là cô cũng khá mạnh nhỉ...?”

“Không, không tới mức đó, vậy nên tôi mới cảm thấy mình không thích hợp với nó lắm. Xem nào... Tôi có lẽ sẽ đánh bại được người phụ nữ ban nãy. Nhưng với vị tướng đó thì, hừmm... chắc là không đâu. E rằng tôi sẽ thua mất.”

Thật khó cho Lazar để nhận ra cô ấy đang nghiêm túc hay nói đùa chỉ qua giọng điệu nhẹ như không của Tinasha. Cuối cùng thì, cậu ta quyết định sẽ không đi sâu vào vấn đề này thêm nữa.

Trở lại thao trường, Als đang đấu với một người lính khác. Đối thủ của anh ta đang lùi lại trong sợ hãi cùng với nhiều âm thanh như lời giễu cợt phát ra từ những đồng chí xung quanh. Lazar chỉnh lại tay đang cầm cuốn sách của mình.

“Điện hạ còn mạnh hơn cả tướng Als đấy.”

“Ngài ấy sao?” Thấy giọng Tinasha nghe có vẻ ngạc nhiên, Lazar quay sang nhìn cô.

“Sao cô lại ngạc nhiên vậy? Trên toàn bộ đất nước này, không có người nào là mạnh hơn ngài ấy. Thì, lúc ở tòa tháp mấy ngày trước, ngài ấy... Hửmm?”

Lazar nghiêng đầu bối rối. Cậu ta biết rằng đã có chuyện gì đó xảy ra tại tháp phù thủy, nhưng khi cố gắng nhớ lại, cậu nhận ra mình hoàn toàn không có chút ký ức cụ thể nào về nó. Mặt khác, mặt Tinasha đông cứng lại, không biết phải phản ứng ra sao.

“Mạnh hơn cả một vị tướng...? Hmm... Thật á?” cô lớn tiếng hỏi.

“Thật đó. Một điều hiển nhiên là, ngài ấy có tài năng thiên bẩm, nhưng mặc địa vị của mình, ngài ấy thật sự rất chịu khó trui rèn bản thân. Ngài ấy luôn hăng hái học hỏi bất kể lĩnh vực nào và tiếp thu mọi thứ một cách nhanh chóng.”

“Woa...”

“Sao cô cứ phản ứng như vậy miết thế?”

“Không---không có gì đâu...” Tinasha tỏ vẻ không hài lòng. Cô cau mày và khoanh tay lại. “Điều đó khiến tôi muốn cầm lại kiếm sau một thời gian dài.”

“Ừm... Tại sao?” Lazar hỏi.

Tinasha không trả lời mà chỉ đơn giản tự gật đầu với bản thân. Một phản ứng khó hiểu như vậy đã khơi dậy sự nghi hoặc bắt đầu gặm nhấm tâm trí Lazar, nhưng cậu ấy cần phải gạt nó ra khỏi đầu và đến thư viện.

Bị bỏ lại một mình nơi tường thành, Tinasha thì thào với chính mình. “Quả là người đã chinh phục tòa tháp. Mình phải đảm bảo không được hạ thấp cảnh giác khi ở gần cậu ta.”

Dẫu vậy, nếu bị đẩy vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, cô sẽ buộc anh phải đầu hàng. Dù gì thì cô cũng là một phù thủy.

Tinasha nghĩ về chuyện này một hồi cho đến khi nhớ tới thanh bảo kiếm Akashia. Cô đanh mặt lại và thở dài.

==========

Tuy là một vùng đất ấm áp quanh năm nhưng Farsas vẫn có một mùa hè kéo dài hai tháng - quãng thời gian oi ức hơn hẳn những tháng còn lại trong năm. Nơi đây cũng có một mùa đông se lạnh. Thời điểm Tinasha đến vương đô là vào ngay đầu mùa hạ, lúc cả đô thành đang đón chờ lễ hội Aetea sắp tới - một ngày lễ tôn vinh vị thần tối cao của đại lục.

Một đêm nọ, lúc đang đi dọc theo hành lang trong khi đọc một xấp báo cáo dày cộp, Oscar bỗng nhận ra một thiếu nữ tóc đen đang tiến lại gần từ phía cuối của đại sảnh đối diện.

“Ôi, chẳng phải Tinasha đây sao.”

“Lâu rồi không gặp cậu.” Cô đáp.

Nữ phù thủy chạy đến chỗ Oscar khi được gọi tên. Tinasha vẫn trông nhỏ nhắn như mọi khi, vậy nên anh lại xoa đầu cô ấy như một đứa trẻ.

“Đã một tuần trôi qua rồi. Lâu đài này thế nào? Không ai có ác ý với cô đâu nhỉ?”

“Ta không phải trẻ con. Mọi người ở đây cũng tốt bụng, mặc dù đôi lúc vẫn có người cứ nhìn chằm chằm vào ta.”

“Đó là vì chúng tôi không che giấu việc cô đến từ tòa tháp xanh. Nếu gặp phải rắc rối gì thì cứ việc nói với tôi nhé.”

“Ta không sao đâu.”

Có vẻ như Tinasha không có ý định đến một nơi nào cụ thể nên cô chuyển sang song hành cùng Oscar. “Đó là công việc của cậu à?”

“Ừm, chút công việc ngoại giao với bố trí lực lượng an ninh cho lễ hội. Tôi vẫn chưa làm xong, hiện đang gặp vài vấn đề.” Lướt nhanh xấp giấy dày cộp, Oscar nhăn mặt. Đứng bên cạnh cậu, Tinasha tròn mắt.

“Cậu cũng làm mấy việc như này sao? Ta cứ tưởng cậu chỉ quanh quẩn trong cung cả ngày cơ.”

“Cô có thể nói ra mấy câu thô lỗ không chớp mắt thiệt luôn? ...Tháng trước, chú tôi - thủ tướng của đất nước này đã qua đời. Chúng tôi hiện đang tạm thời thiếu nhân sự, với cả việc đấy đằng nào cũng đến tay tôi nên tôi cũng chả thấy phiền hà gì.”

“Ta ngạc nhiên về độ chăm chỉ của cậu đấy!”

“Nghe này nhá...”

Khi cả hai đang bông đùa qua lại, họ đã đến trước cửa phòng Oscar. Do quá bận rộn nên anh đã ngó lơ nữ phù thủy suốt cả một tuần dài. “Cô có rảnh không?” Oscar hỏi. “Tôi muốn nghe cô báo cáo về những trải nghiệm của mình trong tuần vừa qua.”

“Nói như kiểu ta là gián điệp của cậu không bằng... Ta không phát hiện thấy người nào khả nghi trong lâu đài này đâu.”

“Tôi biết chứ... Tôi chỉ muốn nghe về cuộc sống thường nhật của cô thôi.”

Không phải lúc nào bọn họ cũng có thể hiểu ý nhau, đó là một thực tế vẫn luôn đúng kể từ ngay lần đầu hai người gặp mặt. Khi cả hai bước vào phòng, Tinasha trả lời lại câu hỏi ban nãy.

“Ta chỉ đang làm công việc của một pháp sư hoàng gia bình thường. Có rất nhiều công việc khác nhau được yết thị tại khu pháp sư. Ta chỉ việc vơ đại một cái mình thích rồi hoàn thành thôi. Ta còn có thể tự do tham gia các buổi thuyết giảng và tiến hành nghiên cứu, vậy nên cũng khá là vui.”

“Rốt cuộc thì công việc của pháp sư vẫn là nghiên cứu nhỉ.” Oscar nói thêm vào.

Vì lý do đó mà các pháp sư hoàng gia đã được cấp cho một nguồn kinh phí tương đối dồi dào. Đổi lại, họ sẽ thu thập những công việc bên trong lẫn bên ngoài lâu đài, phân loại, rồi giải quyết chúng. Chế tạo ra ma dược, dược phẩm và ma cụ cũng là một phần nhiệm vụ của họ.

Bên trong căn phòng rộng lớn, Tinasha nhẹ nhàng thả mình lên không trung và ôm gối.

“Về cái lễ hội tới đây, ta đã được giao cho một nhiệm vụ vào ngày hôm đó. Cụ thể là phụ trách ánh sáng.”

“Ánh sáng? Thế là cô sẽ phải làm gì?” Oscar hỏi trong khi xem qua mớ tài liệu về an ninh của lễ hội. Binh sĩ sẽ thay phiên nhau túc trực để đảm bảo an toàn trong suốt các ngày lễ, còn tướng lĩnh thì đã soạn xong bản báo cáo sơ lược về ca làm và vị trí của họ sẵn sàng trình thủ tướng phê duyệt. Do hiện tại không có thủ tướng nên đó là trọng trách của Oscar.

Tinasha tạo ra một đốm sáng trắng trong lòng bàn tay và cho Oscar xem. “Ta sẽ tạo ra những nguồn sáng giống như vầy và đặt chúng dưới hào quanh lâu đài, kiểu đèn dưới nước ấy. Chẳng phải trông sẽ rất đẹp khi hoàn thành sao?”

“À, ra là chúng được làm như thế. Tôi vẫn luôn nghĩ là họ đã dìm mấy cái đèn hay gì đó xuống dưới nước.”

“Dùng ma thuật thì dễ dàng hơn mà.”

Khi đã nổi lên cao đủ để chạm vào trần nhà, Tinasha lộn người lại, treo mình ngược xuống dưới.

Oscar ngước lên nhìn cô, tỏ vẻ bực dọc. “Cô đúng thật là một phù thủy.”

“Giờ cậu mới nói điều đó à?”

Anh chưa từng thấy một pháp sư nào có thể bay lơ lửng mà không cần niệm chú. Phép thuật trôi nổi khá khó để vận hành. Hơn nữa, Tinasha lại đang đeo đầy những món trang sức phong ấn ma thuật khắp trên người. Oscar bắt đầu cảm thấy lo rằng liệu Tinasha có thể duy trì trạng thái đó không.

Nữ phù thủy búng tay một cái, chân nến nằm ở bức tường phía xa liền sáng lên.

“Nhưng mà, để duy trì được ánh sáng thì nó không được nằm ngoài phạm vi ma lực của người niệm. Một pháp sư bình thường chỉ có thể thắp sáng đèn của một hoặc hai cửa hàng là cùng.”

“Còn cô thì sao? Cô có thể duy trì nó dù ở bất kể khoảng cách nào không?”

“Mmm, ta có thể duy trì nó từ bất cứ đâu trong thành phố này, ngay cả khi đang đeo trang sức phong ấn ma thuật. Ta nhất định sẽ đi tận hưởng trọn vẹn mọi thứ mà lễ hội này mang lại!”

Oscar liếc nhìn khuôn mặt đang vui cười hớn hở của Tinasha và thèm khát được trêu chọc cô ấy. “Được rồi, tôi sẽ đi nói chuyện với pháp sư trưởng để giao thêm mấy công việc phiền phức nữa cho cô nhé.”

“Dừng lại ngay! Ta sẽ khóc đấy!”

Oscar giả vờ bước ra khỏi phòng khiến Tinasha tuyệt vọng kéo áo anh lại để ngăn Oscar đi nói chuyện với ngài pháp sư trưởng.

“Dù sao thì họ cũng không thật sự tin tưởng vào những người mới đến. Vậy nên họ mới không giao cho ta một công việc quan trọng hơn.” Tinasha giải thích.

“Chà, có vẻ đúng là vậy thật. Mà dù gì thì tôi cũng chỉ đang đùa thôi.” Oscar cười toe toét.

Tinasha phồng má nhìn anh nhưng Oscar lại lờ đi và ngồi xuống quay trở lại việc kiểm tra xấp tài liệu. “Trông cô hào hứng phết nhỉ. Bộ trước giờ chưa từng đến lễ hội nào sao?”

“Đây là lần đầu của ta. Vào lần trước, ta đến ngay sau khi lễ hội kết thúc. Lúc đó ta cảm thấy tiếc dữ lắm nên vẫn còn nhớ rõ như in.”

“Cô chỉ việc đến vào dịp khác sau khi rời khỏi Farsas là được mà.”

“Ta đã hứa là sẽ không quay trở lại nơi này cho đến khi Reg qua đời.”

Tinasha lại bay lơ lửng lên trần nhà tiếp. Vạt áo choàng trắng của cô bị không khí thổi tung lên. Hướng mắt lên khỏi tập giấy, Oscar bắt gặp cô.

“Ta cũng không có tâm trạng để hỏi về cái chết của ông ấy, thế nên sau đó, ta đã quên hết tất cả về lễ hội.” Tinasha mỉm cười như một thiếu nữ trẻ trung nhưng lại thiếu đi sự tò mò trong biểu cảm. Khi cô lộn người ở giữa không trung, cô trông như một con cá mỹ miều đã tự giải thoát bản thân khỏi mọi thứ nhưng lại bị tụt lại phía sau.

Oscar xém chút gọi thẳng tên cô lúc Tinasha bất ngờ vỗ một tay lên vai anh.

“Phải rồi. Ta có việc cần thảo luận với cậu. Vì chuyện này không quan trọng lắm nên ta đã quên béng đi mất.”

“Thảo luận? Thế quái nào mà cô lại quên được thế?” Oscar hỏi.

“Là về sự an toàn của cậu.”

“Sự an toàn của tôi mà lại không quan trọng á?!”

“Cậu cũng khá mạnh mà...” Tinasha bắt bẻ, trông khó chịu ra mặt. “Dù sao thì chúng ta cũng có một giao kèo, vậy nên ta sẽ tôn trọng nó. Do vào ngày lễ hội diễn ra ta còn bận đi chơi nên là, hãy để ta niệm một vài phép thuật bảo vệ lên người cậu.”

“Cô đang hỏi xem mình có thể lười biếng được không đấy à?”

Oscar không chắc có động cơ nào đằng sau đề xuất này không, nhưng trông không có vẻ gì là vậy cả. Dù gì thì mục đích của Oscar khi leo tháp phù thủy cũng không phải là vì sự bảo hộ. Anh sắp lại đống giấy tờ và đặt chúng lên bàn trước khi ngước lên nhìn Tinasha.

“Rồi, vậy tôi phải làm gì?”

“Do phép thuật có hơi phức tạp nên ta đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Với một cái nhìn khoái trí, Tinasha đáp xuống trước mặt Oscar. Sau đó, cô đan chặt hai bàn tay vào nhau trước khi đưa chúng đến trước đôi mắt anh. Ngay lập tức, năm chiếc nhẫn được làm bằng những sợi chỉ mỏng màu đỏ bay lơ lửng nơi khoảng không giữa đôi bàn tay của Tinasha và Oscar. Chúng được quấn phức tạp đến mức không thể nào tháo ra được. Và sau một khắc, năm chiếc nhẫn hóa thành một dấu ấn ma thuật khổng lồ.

Oscar vừa đủ tỉnh táo để kìm lại tiếng kêu thốt lên vì kinh ngạc trước cảnh tượng này. Tiếng niệm phép của nữ phù thủy lấp đầy cả căn phòng.

“Xin được kéo dài khế ước. Thiết lập tam thời nhị giới...”

Pháp sư thường không cần phải niệm chú đối với những phép thuật đơn giản.

Nếu phép lơ lửng là ma thuật thông thường đối với Tinasha, thì tất cả những gì cô ấy phải làm là tập trung hoặc vẫy tay để thi hành một phép thuật mà bình thường yêu cầu niệm chú. Đây là lần đầu tiên Oscar nghe cô ấy niệm phép. Câu niệm dài như vậy có nghĩa là nữ phù thủy đang niệm một phép thuật vô cùng mạnh mẽ.

Nấu chảy những ngôn từ đáng bị hủy hoại ngay tại căn nguyên, và những cơn mưa hình thành sẽ rửa trôi ý nghĩa... Tất cả vòng kết nối thành các vòng tròn thống nhất... Mọi điều xảy đến nhất nhất theo quy tắc của ta.”

Khi cô niệm xong, dấu ấn chầm chậm xoay vòng quanh Oscar, nén tất cả lại và hội tụ trên cơ thể anh. Kinh ngạc, anh lật tay qua lại để nhìn kỹ hai bên nhưng lại không thấy dấu ấn đỏ thẫm nào.

“Tuyệt thật đấy.”

“Mm, vậy là ổn rồi. Nó có chứa một hiệu ứng bán vĩnh viễn.” Tinasha giải thích. Cô phải mất một lúc để lấy lại hơi thở bình thường. “Ma thuật đó sẽ vô hiệu hóa mọi đòn tấn công nhắm vào cậu, kể cả tác động vật lý. Tuy nhiên, nó không có khả năng bảo vệ cậu khỏi chất độc và ảo thuật. Hãy cẩn thận. Nếu ta chết thì nó cũng sẽ biến mất theo. Ngược lại, miễn là ta còn sống thì không ai có thể phá giải nó được.”

“Nghe chừng chẳng khác gì gian lận.”

Chắc chắn rằng sẽ có không ít kẻ thèm khát nó sẵn sàng trả bất cứ giá nào để nhận được một sự bảo hộ tuyệt vời như này.

Nhưng hầu hết những kẻ như vậy đều sẽ sống hết quãng đời của chúng mà không nhận được phước lành này. Giờ Oscar mới sực nhớ ra mình đã có được một đồng minh mạnh mẽ nhường nào.

Nhưng Tinasha chỉ đơn giản mỉm cười trước sự ngạc nhiên của anh. Cô ấy bước về phía bức tường và thả mình xuống chiếc ghế sofa. “Cậu đã lập khế ước với một phù thủy. Chừng này xem như đáng với kỳ vọng rồi.”

“Kỳ vọng ấy hả?... Tôi chỉ muốn cô kết hôn với tôi thôi.” Oscar phản đối.

“Và chẳng phải ta đã từ chối cậu rồi à?!” nữ phù thủy bật lại.

“Ngay cả khi không thể chết được thì tôi vẫn cần một người nối dõi---không thì tất cả chúng tôi đều sẽ gặp rắc rối đấy.”

Cái lí lẽ xác đáng ấy làm Tinasha trông chán nản vô cùng. Cô tránh nhìn thẳng vào mắt Oscar; chính bản thân cô cũng hiểu điều đó có ý nghĩa gì. Khẽ thở dài một hơi, Tinasha bắt chéo đôi chân thon thả của mình lại.

“Cậu nói rằng cậu cần một người nối dõi nếu không thì bên cậu đều sẽ gặp rắc rối... Bộ hoàng tộc không còn những nhánh khác sao? Ta tưởng cậu có rất nhiều người thân chứ.”

“Không sai, nhưng họ không có bất kỳ đứa con nào. Khi tôi khoảng tầm bốn đến năm tuổi, đã có một nạn bắt cóc bí ẩn xảy ra. Hậu quả là hàng chục đứa trẻ đã bị mất tích. Trong số những người biến mất đó có cả anh chị em họ của tôi. Nên là hiện tại, tôi không có bất kỳ thân thích nhỏ tuổi nào trong hoàng tộc.”

Oscar nâng bình nước lên rồi rót nước vào trong cốc. Anh quan sát nữ phù thủy trong khi nhấp lấy một ngụm. Cô ấy trông có vẻ ngạc nhiên. Mặc dù chỉ vừa mới ngồi xuống nhưng Tinasha đã đứng ngay dậy và nhảy đến chỗ anh.

“Bọn họ tìm ra được thủ phạm đằng sau những vụ biến mất chưa?”

“Chưa, danh tính của kẻ đó vẫn còn là ẩn số.”

“Phù thủy của sự im lặng đã đến trước hay sau vụ việc đó?”

“Lúc đó là sau khi mẹ tôi lâm bệnh và qua đời, vậy nên là... ờm, là sau những vụ bắt cóc.” Oscar mất một lúc để nghĩ ngợi, đối chiếu những tập hồ sơ mật với những ký ức thuở bé của mình.

Ngay đúng lúc đó, một cơn đau buốt chạy xuyên qua đầu anh.

Bóng hình phù thủy,

Đứng giữa trời trăng.

Lời nguyền xa xăm...

Khẩu âm thánh thót.

Móng tay sắc nhọn,

Xé toạc làm đôi...

Phủ màu đỏ thẫm. [note41740]

(Hình ảnh về một phù thủy.

Đứng giữa trời trăng.

Một lời nguyền.

Một giọng nói.

Móng tay sắc nhọn.

Xé toạc ra.

Nhấn chìm trong máu.)

Những mảnh ký ức méo mó xoẹt qua tâm trí anh. Tuy nhiên, tất cả chúng lại biến mất quá chóng vánh như thể chưa từng xuất hiện. Oscar lắc đầu, cố gạt đi những cảm giác lạ lẫm đã găm vào đầu mình như những chiếc gai nhọn.

“Có chuyện gì sao?”

“Không có gì... Tôi ổn.”

“Cậu hẳn phải mệt lắm rồi. Trông cậu như thể đã rất lâu rồi chưa chợp mắt ấy.” Với sự quan tâm chất chứa trong lời nói, Tinasha vươn tay ra rồi đặt lên má Oscar. Cái chạm mát lạnh đó xoa dịu anh. Anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng đang tan biến khỏi đôi vai mình.

Oscar nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tinasha và cười toe toét. “Tôi đã ngủ được ba giờ rồi.”

“Ta không nghĩ là như vậy sẽ có tác dụng.” Cô ném cho Oscar một cái nhìn kinh hãi rồi giữ lấy tay anh và kéo anh đứng dậy. Tinasha bắt đầu lôi anh về phía phòng ngủ. Theo lí mà nói thì cánh tay mảnh khảnh cùng với cơ thể nhẹ bổng của cô không thể nào làm lay chuyển một Oscar cao lớn hơn mình nhiều lần được. Cô ấy hẳn đã phải sử dụng phép thuật để có thể kéo anh đi theo một cách dễ dàng. Sau cùng thì Oscar đã ngồi trên giường.

“Này này, tôi còn phải sắp xếp lại giấy tờ đấy.” Ngồi trên giường, Oscar hướng mắt nhìn cô, lộ rõ vẻ bất mãn. Nhìn anh như vậy, Tinasha phải cố kìm nén để không phá lên cười.

“Nếu cậu ngủ một giấc, cậu sẽ nhận ra rằng mình có thể làm xong nhanh hơn nhiều đấy.”

“Tôi không nghĩ vậy đâu...”

“Thấy chưa, cậu buồn ngủ rồi kìa.” Cô chạm nhẹ vào trán anh.

Ngay khi nhận ra Tinasha vừa mới làm gì đó với mình, Oscar đã chìm sâu vào giấc ngủ.

“Sự biến mất của những đứa trẻ với một lời nguyền tuyệt tự sao...? Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với cái thế giới này nữa.”

Tinasha chìm sâu vào những dòng suy nghĩ sau khi cưỡng ép chàng trai mà cô đã lập khế ước đi ngủ. Đối với cô, những việc xảy ra mười lăm năm trước vẫn chỉ như mới đây trong ký ức. Dẫu thế, có lẽ là vì luôn nhốt mình trong tòa tháp mà cô không có chút ký ức nào về những chuyện đó. Bởi vì nạn bắt cóc trẻ em và những hành động của Phù thủy của sự im lặng mà hoàng tộc Farsas đang đi đến bờ tuyệt diệt.

Nếu là bất kỳ hoàng gia nào khác, họ sẽ đơn giản nhận nuôi một đứa trẻ họ hàng xa làm người kế tự. Xui xẻo thay, phương án đó lại không tồn tại ở vương quốc Farsas. Thanh vương bảo Akashia - biểu tượng của quốc gia chỉ có thể được kế thừa bởi con cháu trực hệ.

“Tình cảnh này mới ngặt nghèo làm sao...”

Phù thủy của sự im lặng đã nghĩ gì khi đặt lên hoàng tộc Farsas một lời nguyền như thế? Tuy rất tò mò nhưng Tinasha biết rõ những phù thủy khác không phải là loại người sẽ sẵn sàng giải đáp khúc mắc của cô nếu được hỏi. Nếu Tinasha thật sự muốn biết thì cô cần phải sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình hoặc xuống tay kết liễu những phù thủy khác----cả hai cách đều nằm ngoài phạm vi của khế ước.

Vậy nên, thay vì đào sâu vào quá khứ, Tinasha sẽ giải quyết vấn đề trước mắt. Cô tự tin rằng sức mạnh của mình thừa sức hoàn thành chuyện đó.

Cô lấy xấp tài liệu mà Oscar để lại rồi nhanh chóng xem hết một lượt. Hết chỗ này tới chỗ khác, mỗi khi nhìn thấy những chỗ cần chỉnh sửa mà chàng hoàng tử trẻ chú thích lại bằng tay, Tinasha lại cười toe toét.

“Xem ra cậu ta cũng có chút năng lực. Đúng là không thể mong đợi gì hơn ở một tên chăm chỉ.”

Trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, Tinasha đã từng thấy qua rất nhiều những nhà cầm quyền, song Oscar lại có tiềm năng trở thành người cai trị khôn ngoan hơn hết thảy. Thế nên, chừng nào còn bị nguyền rủa, tương lai của anh còn phụ thuộc vào Tinasha - người bảo hộ của anh ấy. Lợi dụng lúc Oscar còn đang ngủ say, Tinasha vuốt ve đầu anh trong khi lướt qua tập tài liệu. Khi đã sắp xếp lại chúng theo thứ tự xong, cô lặng như tơ biến mất khỏi căn phòng.

Lúc Oscar tỉnh dậy, nữ phù thủy cũng đã rời đi.

Nhìn vào đồng hồ, anh nhận ra rằng mới chỉ một tiếng trôi qua. Vì một vài lý do kỳ lạ nào đó mà anh đã ngủ rất say, song nhờ vậy mà Oscar cảm thấy tinh thần và cơ thể thật sảng khoái. Anh ngồi dậy trên giường và lắc nhẹ đầu.

Liếc nhìn chiếc bàn bên cạnh, anh nhận ra chỗ tài liệu của mình đã được sắp thành một xấp và đặt yên ở đó.

Vươn tay ra để kiểm tra, anh nhận thấy có một tờ giấy mới đã được thêm vào trên cùng. Trên tờ giấy rõ ràng được Tinasha viết bằng tay đó là những tóm tắt ngắn gọn về những phần mà Oscar cần xem xét cũng như những điểm quan trọng khác.

“Đúng là không thể nắm bắt được cổ mà.” Anh lẩm bẩm.

Mặc dù đã sống như một ẩn sĩ nhưng cô ấy lại có vẻ rất am tường với việc văn thư. Khi lướt qua xấp giấy tờ, Oscar khịt mũi cái nhẹ rồi cầm chúng lên và rời khỏi phòng.

==========

Tất cả mọi người trong lâu đài đều tất bật triển khai công tác chuẩn bị mà mình được giao phó, và trước khi bọn họ nhận ra, ngày trọng đại đó đã đến.

Vương đô đã đầy ắp người dân ngay từ sáng sớm. Tiếng nhạc cụ phát ra từ những nhạc công nổi lên giữa dòng người đông đúc.

Cảnh quan thị trấn với những dãy nhà xây bằng đá trông thật thanh lịch. Những tia sáng khúc xạ xuyên qua lớp kính màu ốp trên những tấm bảng hiệu lấp lánh như ánh cầu vồng. Có rất nhiều du khách từ bên ngoài Farsas đang dạo quanh khu phố cổ, tăng thêm phần hối hả và nhộn nhịp của vương đô vốn đã thịnh vượng này.

Đây là Lễ hội Aetea lần thứ 187 được tổ chức trong suốt 526 năm lịch sử vương quốc Farsas.

“Vui quá đi.” Tinasha độc thoại, tay đang giơ một con mèo sứ nhỏ lên ngang tầm mắt.

Cuối cùng thì lễ hội cũng đã đến, cô đã một mình đi ra ngoài khám phá thành phố từ sáng. Đi lang thang trên những con phố, Tinasha thích thú ghé vào các hiệu sách và đến xem gánh hát rong. Đã vài chục năm kể từ lần cuối cô có cơ hội hòa mình vào một đám đông lớn đến thế này. Cô nhận được một món quà miễn phí là một con mèo bằng sứ nhỏ và treo nó ở túi đeo thắt lưng.

Tinasha vẫn muốn dạo chơi cho đến khi nào thỏa mãn cõi lòng thì thôi, nhưng miễn là còn phục vụ cho lâu đài thì cô ấy vẫn còn việc phải làm. Cô canh vừa lúc mặt trời lặn và trở lại bờ hào bao quanh lâu đài để đảm nhiệm nhiệm vụ của mình.

Thành lũy và con hào vây xung quanh lâu đài thạch cao tráng lệ. Những gian hàng lễ hội xếp dọc theo lối đi trước con hào và hàng tá người đang rảo bước ngược xuôi. Lách ra khỏi đám đông, Tinasha đứng trước con hào và nâng một tay lên.

“Hỡi ánh sáng.”

Câu thần chú đó rất ngắn gọn, chỉ chứa một vài từ. Một quả cầu trắng tỏa ra ánh sáng nổi lên từ bàn tay của nữ phù thủy và lặn xuống mặt nước. Khi đã chìm hẳn xuống, quả cầu phát quang phân tách thành năm đốm sáng trải đều ra theo con hào. Những người qua đường quanh bờ hào reo hò vui sướng khi thấy ánh sáng lung linh, mờ ảo phát ra từ dưới mặt nước.

Những pháp sư túc trực ở vị trí của họ hẳn cũng đã thắp sáng con hào gần như cùng lúc đó, vì tường thành bỗng dưng thay sang một lớp áo màu lam nhẹ. Khi Tinasha liếc qua vị trí bên cạnh, một pháp sư mặc áo choàng nhận thấy hành động của cô và bước lại gần với một cái vẫy tay.

“Mọi việc sao rồi? Cô là người mới, đúng chứ? Nhưng xem ra cô đã làm rất tốt đấy.”

“Tất cả là nhờ những pháp sư ở đây đã chỉ bảo tôi thôi. Cảm ơn, ừmm...?”

“Tôi là Temys. Hân hạnh được làm quen.” Người đàn ông giơ tay phải ra. Cánh tay anh ta được bao phủ bởi đầy những vạch màu đen-là pháp ấn. Trong nội tâm, Tinasha lại cảm thấy ngạc nhiên trước độ hiếm có của hoa văn đó. Song ngoài mặt thì cô vẫn chỉ mỉm cười và bắt tay anh.

“Tôi là Tinasha. Hân hạnh được làm quen với anh.”

“Tôi sẽ ở quanh đây một lúc nữa, vậy nên nếu có cần gì thì hãy cứ nói tôi biết nhé.” Temys mở lời.

“Vâng.” Cô đáp.

Temys vẫy tay thân thiện chào cô rồi bước đi. Mặc dù công đoạn thắp sáng đã xong nhưng Tinasha còn phải duy trì chúng cho đến khuya. Khi cô đang chăm chú quan sát nguồn ánh sáng tưởng chừng vô tận được tạo ra bởi con người và tự hỏi liệu nên xài thời gian vào việc gì thì một giọng nam vô danh cất tiếng gọi cô từ phía sau.

“Cô tốt nhất đừng có rời khỏi chỗ này. Không thì sẽ bị vướng vào rắc rối đấy.”

“Hả?” Cô quay thoắt về phía sau nhưng tất cả những gì cô có thể thấy là dòng người chơi hội tấp nập. Tinasha không biết được ai là người đã nói, thậm chí cô còn không chắc rằng liệu họ thực sự có đang nói với mình hay không. Rồi cô nhìn thấy một chàng trai trẻ mặc áo choàng du mục đang đi giật lùi, cố hòa vào đám đông. Đi cùng anh ta là một cô gái tóc bạch kim. Tinasha đã không kịp nhận ra họ trước khi cả hai biến mất vào đám đông người đi trẩy hội.

“...Một pháp sư?” Tuy chỉ thoáng nhìn thấy nhưng người đàn ông đó có vẻ như đang kìm hãm ma lực của mình. Tinasha đưa những ngón tay đeo nhẫn phong ấn phép thuật lên cằm. Trong một khoảnh khắc, cô đã tính đến việc đi hỏi Oscar nhưng ngay sau đó đã nảy ra một ý tưởng khác tốt hơn.

“Thôi kệ, đây là Farsas mà.”

Đây là ngày hội diễn ra tại quốc gia hưng thịnh nhất toàn đại lục. Thế nào cũng phải có mấy người kỳ quặc xuất hiện rồi. Bản thân một phù thủy như Tinasha chính là người kỳ quặc nhất trong số những kẻ đó. Cô sốc lại tinh thần và rời khỏi vị trí của mình, rồi đến ghé thăm một quầy hàng đang phát ra một mùi hương ngọt ngào, béo ngậy.

Trong một lễ hội thu hút được nhiều người tới tham gia từ trong và ngoài nước thì vấn đề an ninh được coi là chính yếu nhất.

Dù cho có làm vệ sĩ cho các nhân vật tầm cỡ, bảo vệ những địa điểm quan trọng hay điều hướng dòng người trên đường phố, đội ngũ an ninh nào cũng cần phải cảnh giác cao độ và có khả năng đưa ra phán đoán trong tích tắc. Đó chính xác là lý do khiến Oscar chỉ bổ nhiệm những cá nhân đã chứng minh được giá trị của mình trong thực chiến.

Giữa dòng người hối hả nhộn nhịp, một người đàn ông mang kiếm than vãn: “Lễ hội tuyệt vời thế này khiến tớ muốn đi uống quá đi.”

“Chúng ta đang trong giờ làm việc đấy.”

Người đàn ông cao lớn đang chậm chạp lê bước trên con phố chật ních người và một người phụ nữ dáng chuẩn đi cạnh anh ta trông không thể nào trái ngược nhau hơn. Tuy nhiên, cả hai người họ đều nhịp nhàng uyển chuyển đi xuyên qua đám đông.

Biểu tượng trên thắt lưng của người đàn ông cao lớn và trên ngực của người phụ nữ có dáng điệu hoàn hảo ấy cho thấy mối liên hệ của họ với lâu đài. Nó còn là bằng chứng chứng minh địa vị của họ cao hơn cả một chỉ huy. Người đàn ông tóc đỏ niềm nở với khuôn mặt trẻ thơ - tướng Als, quay sang hỏi người phụ nữ đồng thời cũng là bạn thuở nhỏ của anh: “Thật sự thì, Điện hạ đang ở đâu ấy nhỉ?”

“Trong lâu đài. Ngài đang làm việc.” Meredina, nữ sĩ quan nắm quyền chỉ huy cả một trung đội đáp lời mà chẳng buồn quay sang nhìn Als. Diện mạo của người phụ nữ mang theo nét dịu dàng và xinh đẹp. Chỉ có mỗi mái tóc vàng được cắt bằng đến ngang vai là mang lại cho cô vẻ ngoài của một quân nhân.

“Năm nay, chúng ta không có bất kỳ vị khách chính thức nào từ các nước khác, vậy nên ta cũng không có quá nhiều vệ sĩ được phân công bảo vệ một người cụ thể nào. Việc của chúng ta chỉ là đi tuần tra thôi... Cậu có hiểu không đấy?” Meredina hỏi lại.

Nghe thấy những lời nói đó trong khi dán mắt vào những miếng thịt lợn nướng muối, Als nhún vai. Anh ấy và Meredina đã cùng nhau lớn lên trong thị trấn này, song có lẽ là vì sự khác biệt ở tính cách mà cô luôn tỏ vẻ khó chịu với anh.

Tuy nhiên, nếu so về độ láu cá trong lâu đài thì Oscar lại là kẻ phiền phức hơn Als nhiều. Hoàng thái tử thích lẩn một mình, anh cũng thường hay trốn ra khỏi điện nữa. Mặc dù anh đáng lí phải ở yên trong lâu đài suốt lễ hội này, nhưng việc Oscar có thật sự ở yên tại đó không thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.

“Mà này, có ai ở cùng với Điện hạ không?” Als hỏi.

“Ngài ấy bảo rằng mình không cần vệ sĩ. Phải chi ngài ấy tin tưởng chúng ta hơn một chút, cơ mà...” Tiếng Meredina lịm dần.

“Tớ nghĩ ngài ấy cần một bảo mẫu hơn là một vệ sĩ... Thì đó, ngài ấy chắc không cần ai bảo vệ cho mình đâu. Thái tử mạnh mà.” Als nhún vai trước khi anh nhận ra gì đó rồi vỗ hai tay vào nhau. “Ồ, cậu muốn làm vệ sĩ của ngài ấy hả, Meredina?”

“Đâu, tớ nói vậy bao giờ.” Meredina bĩu môi như cách cô thường hay làm lúc còn bé. Als biết người bạn thân của mình có tình cảm đặc biệt với hoàng thái tử - chỉ huy của họ.

Những ngôi sao hiện rõ trên bầu trời ngày ‘đêm sáng’ còn hai người họ thì cứ mòn theo đường cái dẫn tới con hào bao quanh lâu đài.

Một tiếng hét hốt hoảng cắt xuyên qua tiếng xì xào của những người tham gia lễ hội. Als và Meredina ngay lập tức lao tới nơi phát ra tiếng gào khóc the thé của một người phụ nữ. Cô ta đang chống hai tay lên bờ hào trong khi nhìn đăm đăm vào dòng nước.

“Con trai tôi... Con trai tôi đã...”

“Cậu bé rơi xuống đó sao?!”

Cô ấy ngước lên nhìn Als, mặt cắt không còn một giọt máu và gật đầu trong cơn sốc.

“Als!”

Meredina tóm lấy cổ áo anh. Als cởi áo khoác và tháo đai kiếm ra trước khi lao ngay xuống hào. Mặc dù đã được chiếu sáng vì mục đích lễ hội nhưng dưới nước vẫn tối đen như mực. Nheo mắt lại, Als lặn xuống dưới đáy.

Con hào sâu bằng chiều cao của bốn người đàn ông cộng lại. Do không có dòng chảy nên việc bơi trở nên dễ dàng hơn, nhưng đồng thời lại khiến cho con hào trở nên mờ đục. Tầm nhìn của Als bị khuất đi bởi những mảng bùn, và khi anh nheo mắt nhìn quanh, anh bắt đầu cảm thấy hoảng loạn. Ngay khi anh vừa định bụng ngoi lên để lấy hơi thì...

Một quang cầu tỏa ra ánh sáng mờ nhạt đột ngột trở nên to hơn.

Nó nhanh chóng lan rộng, nuốt chửng bóng tối cho đến khi khoảng nhìn thấy bên dưới hào nước trông không khác gì đất khô vào ban ngày.

Als chững lại trước những việc vừa xảy ra nhưng rồi lại tiếp tục tìm kiếm và anh cuối cùng cũng tìm ra một đứa bé khoảng chừng hai tuổi đang lơ lửng cách chỗ mình không quá xa. Anh ôm lấy người đứa bé đã bất tỉnh và bật lên khỏi mặt nước. Cuối cùng Als cũng trồi lên được phía trên và hít lấy một hơi thật sâu, những tiếng reo hò như vỡ òa xung quanh anh.

“Meredina, giúp tớ với.”

Als nâng đứa bé lên còn Meredina thì đón lấy và bắt đầu sơ cứu cho đứa nhóc. “Mọi chuyện ổn rồi. Mạch cậu bé vẫn còn đập, và có vẻ như cu cậu cũng không uống quá nhiều nước.” Cô nói, trấn an người mẹ tái nhợt của đứa bé.

“C-Cảm ơn hai người rất nhiều!” Người phụ nữ rơm rớm nước mắt cảm tạ hai người họ và ôm chặt con của mình vào lòng. Một y sĩ nhanh chóng chạy đến và rồi cũng nhanh chóng rời đi cùng hai mẹ con. Rốt cuộc thì tốt nhất vẫn là nên kiểm tra sức khỏe của đứa nhỏ cho an toàn.

Als nhìn họ rời đi trong khi vắt bộ đồ ướt sũng nước của mình. “A... May mà tớ không uống rượu...”

“Tất nhiên.”

“Dưới đó khó nhìn dữ lắm; tớ đã trở nên khá hoảng. À, thật ra... Vị pháp sư nào đã tạo ra những quả cầu ánh sáng đó thế?”

“Đó là do tôi. Tôi thật lòng xin lỗi vì sự bất cẩn của mình.”

Đáp lại khi Als lớn tiếng hỏi là một bàn tay trắng ngần đang giơ lên từ trong đám đông. Tinasha bước tới, và ngay khoảnh khắc Als nhìn thấy cô, anh đã bị choáng ngợp trong thoáng chốc. Anh đưa ngón tay lên quấn quấn sợi tóc ướt.

“Ồ, không, tôi không có ý nói cô làm ẩu... Cô thật sự đã giúp tôi khi làm cho những quả cầu bừng sáng. Cảm ơn cô nhé.” Als sau một hồi cũng định thần lại được.

Tinasha không nói gì cả và cúi đầu xuống. Nhìn qua người cô, Als thấy một pháp sư mặc áo choàng đứng trực bên cạnh vị trí của Tinasha đã nhận ra cơn huyên náo. Anh ta giơ cánh tay có ấn ký lên khi ánh mắt họ chạm nhau.

Khi đám đông những người hiếu kỳ bắt đầu giải tán, Meredina giơ đai kiếm của Als ra. “Giờ thì đi thay đồ đi.”

“Ừm... Được rồi.”

Als và Meredina hướng đến phòng cảnh vệ. Khi hai người đã cách con hào một khoảng an toàn, Als hét lên. “Ôi thánh thần ơi! Cô gái xinh đẹp đó là ai vậy? Cô ấy đã luôn ở trong lâu đài sao...?”

“Có vẻ cô ấy là pháp sư đến từ ngọn tháp của Phù thủy Lam Nguyệt. Điện hạ đã mang cô ấy về như một người đồng hành của mình.” Meredina nhỏ giọng thì thầm như thể đang nói về một điềm gở nào đó.

“Phải rồi! Tớ cũng đã nghe về chuyện đó. Ra là vậy. Thế thì không thắc mắc gì nữa.”

“Không thắc mắc gì cơ?”

Als lắc đầu, giũ bay những giọt nước bám trên mái tóc của anh. Bị nước bắn vào người, Meredina cau mày khó chịu.

“Không, chỉ là tớ không nghĩ rằng Thái tử thuộc kiểu người thích dây dưa với phụ nữ nên có hơi bất ngờ... Nhưng trong trường hợp này thì tớ hoàn toàn có thể hiểu được.”

“Hoàn toàn có thể hiểu được cái quái gì chứ?!” Meredina nổi xung.

“Ghen hử?” Als khích lại.

Meredina đấm mạnh hết sức có thể vào lưng của vị tướng trẻ.

=========

Khi lễ hội còn đang rôm rả dần trở tối, Tinasha bay lơ lửng giữa bầu trời phía trên lâu đài và nhìn xuống thành phố bên dưới.

Được lấp đầy bởi những ánh đèn muôn vàn màu sắc, thành phố cứ như một hộp trang sức đắt tiền được đặt trên một tấm vải bọc màu đen bóng loáng. Viền bộ váy đen của Tinasha bay phấp phới trong gió, còn cô thì thổi vào con chim giấy đang nằm gọn trong lòng đôi bàn tay khiến đôi cánh trắng của nó khẽ đung đưa. Con chim xếp giấy nhỏ này là một món đồ trang trí được bày bán tại một gian hàng trong lễ hội.

“Tinasha!” Oscar gọi tên cô từ phía dưới. Thấy anh đang đứng ở lối đi trong lâu đài, Tinasha từ từ hạ độ cao.

“Mắt cậu tốt đấy.” Cô nói.

“Mọi thứ xung quanh cô đều trở nên mờ ảo và ngời sáng mà.”

“Hả? Là như nào?” Cô đã không sử dụng bất kỳ một loại ma thuật ngụy trang nào, nhưng Tinasha đã cố tình thay sang một chiếc váy đen để khó bị người phía dưới phát hiện. Cảm thấy tò mò, cô ngó xuống bộ váy của mình, và rồi Oscar cười lớn.

“Cô có chắc rằng mình không muốn đi chơi hội không đấy? Cô đã mong đợi lắm cơ mà.”

“Ta đã đi rồi. Và ta vẫn đang duy trì ánh sáng mà mình tạo ra. Trong quãng thời gian đó, ta còn tạo thêm một rào chắn khí để cho không một ai có thể rơi xuống hào được.”

“Tại sao?”

Rõ ràng là chưa có ai báo cáo về tai nạn ở hào với Oscar. Anh thản nhiên ra hiệu với nữ phù thủy. “Tôi đã xoay sở để tạm dừng công việc, vậy nên tôi nghĩ rằng mình sẽ đi ra ngoài một lúc. Tôi sẽ dẫn cô đi tham quan thị trấn.”

“Mong rằng đây không phải là vì ý định trốn khỏi lâu đài của cậu. Cậu thật sự không nên làm vậy đâu. Như thế sẽ làm cho kế hoạch an ninh được vệ binh vạch ra trước đó trở thành vô nghĩa đấy.”

“Năm nào tôi cũng lẻn đi nên sẽ không sao đâu.”

“Woa...”

Tinasha nghĩ rằng có lẽ bản chất cẩu thả này đã khiến Oscar đến tòa tháp phù thủy chỉ với một người đồng hành duy nhất.

Lặng lẽ trôi nổi bên cạnh Oscar, cô lại thổi vào con chim giấy. Món đồ chơi này hoàn toàn không phải là thứ gì đặc biệt ở Farsas, nhưng Oscar lại thích thú quan sát cô nghịch nó.

“Cô có món gì đấy?”

“Ta thấy đứa trẻ nào cũng chơi với thứ này nên cảm thấy chút tò mò. Nó cũng vui lắm.” Tinasha nói và trao cho con chim giấy một nụ hôn. Bằng một cách nào đó mà hành động của cô đã trao sự sống cho món đồ chơi. Nó đập mạnh cánh và bay vào trong màn đêm. Tinasha nhìn con chim nhỏ sải cánh bay xa dần, xa dần trước khi ngắm nhìn khung cảnh màn đêm làm mắt cô dịu lại.

“Thành phố này thật xinh đẹp. Cảnh tượng tầng tầng lớp lớp người tấp nập qua lại bên dưới tất cả những ánh đèn kia cứ như là chuyện huyễn hoặc vậy.” Tinasha nở một nụ cười hiền dịu với Oscar, còn anh thì vuốt đầu cô một cách uể oải.

“Xuống khỏi ngọn tháp đó đáng chứ?” Oscar hỏi.

“Đáng lắm.” Tinasha đáp lời.

“Thế thì tôi cũng thấy vui rồi.” Oscar nói như thể anh là bảo mẫu của nữ phù thủy. Tinasha cười khúc khích và định bay lên tiếp, nhưng Oscar đột nhiên vươn tay kéo cô xuống.

“Này! Cậu đang làm cái---?” Khi vừa định kháng cự, qua vai của Oscar, cô nhìn thấy Lazar đang chạy đến.

“Điện hạ! Chúng ta có chuyện rồi!”

Oscar và Tinasha tỏ vẻ khó hiểu khi nhìn vào trạng thái kích động của Lazar. Lazar nhận ra Tinasha và kinh ngạc kêu lên: “Cô Tinasha, thì ra cô đã đến đây! Mọi người đang tìm cô đấy!”

“Hả?” Thấy Tinasha tỏ vẻ tội lỗi, Oscar vỗ nhẹ vai cô.

“Đây là hậu quả mà cô nhận được khi trốn đi chơi đấy. Tôi cá là cô sắp được nhận một bài giáo huấn rồi.”

“Không có thời gian cho chuyện đó đâu! Có người đã bị sát hại!”

“Cái gì?” Oscar và Tinasha sửng sốt.

==========

Lazar dẫn hai người vào một con hẻm sau hiếm khi có người qua lại. Trong ánh sáng lập lòe nơi ngõ cụt, Oscar có thể nhìn thấy một nhóm nhỏ binh sĩ và pháp sư đang xì xào.

“Ta có thể nhìn qua thi thể không?” Hoàng tử hỏi.

“Điện hạ... lối này.”

Kumu, trưởng pháp sư hoàng gia xuất hiện từ đám đông. Ông ta ra hiệu cho Oscar lại gần rồi lật tấm vải đen được phủ trên nền đất ra. Chẳng thể nhận ra được thứ nằm dưới đó là con người nữa. Nó đã trở thành một cục thịt bị cháy đen.

“Eo...”

Đầu tiên là Lazar, rồi tới tất cả những người đã nhìn thấy xác chết khác đều bịt miệng lại và lùi xa---chỉ trừ Oscar. Đôi mắt Tinasha dịu đi khi thấy Oscar điềm tĩnh kiểm tra cái xác từng là con người kia.

“Ông có biết đây là ai không?” Oscar hỏi.

“Pháp sư Temys. Chúng tôi đã xác nhận danh tính của cậu ta dựa trên đồ trang sức; những thứ đó đã vượt qua được ngọn lửa.”

“A!” Khi Tinasha kêu lên, tất cả những cặp mắt đổ dồn về phía cô. Oscar nhìn xuống nữ phù thủy với vẻ mặt mâu thuẫn.

“Cô biết anh ta sao?” anh hỏi.

“Người này đã trực ở kế vị trí của tôi hôm nay. Anh ta đã đến chào hỏi tôi.”

“Phải, đó là lý do mà chúng tôi đang tìm cô, cô Tinasha. Trong quãng thời gian ba phút từ lúc những quang cầu của Temys biến mất đến khi cơ thể của cậu ấy được phát hiện, những quang cầu của cô vẫn còn đó, nhưng cô lại không ở gần con hào... Chính xác thì cô đã đi đâu trong quãng thời gian đó?” Khi sự hoan hỉ từ lễ hội bắt đầu tàn lụi, câu hỏi của Kumu vang lên thật rõ ràng và dứt khoát.

Quang cầu của Temys đã tắt lúc nào đó sau lúc đứa trẻ được cứu khỏi con hào. Vào khoảng thời gian đó, bạn gái của anh ta đã đến để thăm anh, nhưng Temys đã không có ở đó. Do vẫn trong ca làm của anh ta nên cô ấy đoán rằng Temys đang ở đâu đó gần đây. Song, cô ấy lại chẳng tìm thấy anh ta ở đâu cả. Ba phút sau, thi thể anh ta được phát hiện tại một con hẻm cách hào một đoạn ngắn.

“Ta khá là đáng ngờ nhỉ?” Tinasha hỏi.

“Cô có lẽ là nghi phạm số một ấy chứ.” Oscar đáp lời.

Oscar và Tinasha thì thầm to nhỏ với nhau trong khi theo sau các sĩ quan và pháp sư đến phòng tiếp kiến hoàng gia trong cung điện. Kỳ lạ thay, mặc dù hai người đã đồng tình rằng Tinasha có khả năng bị tình nghi, song vì lý do nào đó mà Oscar lại không có vẻ gì là lo lắng cả.

“Chà, bất quá thì tôi sẽ kể cho họ biết về thân phận thật sự của cô.”

“Ta thấy thế sẽ còn gắt hơn cả khi ta là hung thủ thật sự ấy...”

“Sẽ ổn thôi. Tôi sẽ bảo vệ cô.”

Mặc dù cô là một phù thủy thực thụ nhưng Oscar đã xin cô trở về cùng anh ấy. Anh không có ý định gán những tội danh vô căn cứ lên người cô---dù sao thì trông cô cũng không phải kiểu người sẽ làm hại người khác. Tinasha là một cô gái có thể thích thú trước một món đồ chơi bằng giấy được gấp đơn giản. Tinasha không hề tầm thường, đó là cách Oscar nhìn nhận về cô.

Như là để trấn an nữ phù thủy, Oscar đưa tay xoa đầu cô. Hành động đó không khác gì cách mà người ta đối xử với trẻ con. Tinasha ngước lên lườm anh phản đối nhưng lại không nói gì cả.

Sau một hồi đi dọc xuống qua một hành lang dài của lâu đài, nhóm binh lính và pháp sư đến được phòng tiếp kiến. Bọn họ tiến vào trong khi cúi đầu và tách ra hai bên trước ngai vàng. Tinasha đứng ở trung tâm còn Oscar đến bên cạnh chỗ của nhà vua.

Nhà vua bước vào phòng. Ông ấy đâu đó khoảng tầm năm mươi, tương đối trẻ đối với một vị vua. Ông ấy trông khá giống Oscar nhưng phong thái lại có vẻ ôn hòa hơn. Trong đôi mắt hiền dịu của ông, Tinasha có thể nhìn ra hình bóng của Regius - người mà Tinasha đã từng có giao ước trước đây.

“Vậy cô là pháp sư mà con trai ta đã mang về.” Đức vua nhìn Tinasha với ánh mắt kiên định, cô thì chấp nhận cái nhìn đó với một vẻ đĩnh đạc. “Chúng ta đã từng gặp nhau bao giờ chưa?”

Câu hỏi đột ngột đó làm Oscar và Tinasha trở nên mất cảnh giác hoàn toàn, tuy rằng hai người họ không để lộ điều đó trên mặt. Kể từ khi Phù thủy Lam Nguyệt rời khỏi Farsas vào bảy mươi năm trước thì cô ấy chưa từng xuất hiện trở lại cho đến hiện tại. Có lẽ Regius đã từng kể lại với vị vua này câu chuyện về cách mà ông ấy đã lập một giao kèo với Phù thủy Lam Nguyệt sau đi chiến đấu vì ông. Tuy nhiên, giờ không phải là lúc để quan tâm đến chuyện đó.

Tinasha nở một nụ cười rạng rỡ với người đứng đầu Farsas. “Không ạ, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau. Tên thần là Tinasha.” Cô quét một chân ra sau rồi khẽ nhún đầu gối cúi chào thật sâu. Động tác duyên dáng đó hấp dẫn cả căn phòng. Đầu của nhà vua vẫn còn nghiêng sang một bên như thể vẫn còn điều vướng mắc. Mặc kệ đó là chuyện gì thì ông ấy cũng không đề cập tới. Thay vào đó, ông xem xét hết những người đang đứng tản ra phía trước mình từng người một, từ trái qua phải rồi dừng lại ở Tinasha.

“Một pháp sư đã bị sát hại. Cô có liên quan tới việc đó không?” Nhà vua hỏi.

“Không. Tôi không việc gì phải làm thế hết.” Cô đáp lại ngay tức thì với giọng điệu mạnh mẽ. Có thể nghe thấy những tiếng thở dài nơi đám đông và họ bắt đầu rì rầm bàn tán với nhau.

Đức vua ngước lên nhìn Oscar đang đứng bên cạnh mình. “Ta giao việc này lại cho con. Hãy chọn ra một nhóm xuất sắc để giúp con giải quyết chuyện này đi.”

“Nhi thần đã rõ.”

Đức vua đứng dậy và rời khỏi căn phòng qua một cánh cửa phía sau. Tất cả đều cúi đầu thật sâu sau bóng lưng ông lúc ông rời đi.

Oscar và phía bồi thẩm đoàn rời đi để giải quyết những công việc còn lại của lễ hội, trong khi Als và những người có liên quan còn lại tập trung vào một căn phòng khác. Ngồi xung quanh một chiếc bàn, bọn họ suy xét về tình trạng của thi thể và tiến trình các vụ việc xảy ra liên tiếp nhau.

Được bao quanh ở trung tâm, Tinasha chỉ đơn giản đón nhận những câu hỏi sắp đến mà không hề tỏ ra nao núng hay có ý định ra sức chống cự.

“Cô không thấy việc mình không có mặt ở chỗ trực là vô cùng đáng ngờ hay sao?”

“Cô đã đi đâu và làm gì?”

“Cô còn có đủ khả năng phép thuật để phục vụ cho cung điện này? Những ánh sáng đó không phải là đèn hay cái gì đó đại loại, đúng chứ?”

“À, đó là ma thuật ánh sáng. Tôi đã tận mắt thấy chúng.” Als giơ tay chen vào. “Sau một lúc, chúng trở nên to hơn và sáng hơn. Tôi đã nhìn thấy chúng ở rất gần. Không sai được đâu.”

Đây là lời nói đầu tiên được cất lên để bảo vệ cho Tinasha, điều đó khiến cả hội đồng lặng thinh trong thoáng chốc. Meredina phá vỡ sự im lặng khó xử này bằng cách nói thêm vô: “Vào lúc cậu bé suýt bị chết đuối, Temys vẫn còn ở đó.”

“À phải, tôi nhớ rằng mình đã thấy anh ta. Tuy không thể nhìn thấy rõ mặt do anh ấy đang đội mũ trùm nhưng Temys có vẫy tay với chúng tôi. Tôi cam đoan rằng mình đã thấy dấu ấn ma thuật màu đen trên tay anh ta.”

“Nh-Nhưng kể cả vậy, nếu cô ấy đang truyền ma lực vào để giữ cho quang cầu sáng thì cô ấy nhất định đã ở gần đó. Đó chính là vấn đề. Có lẽ cô ấy đã đổi chỗ với một pháp sư khác không chừng?”

Lắng nghe nhóm người kia nói như thể không có sự hiện diện của cô ở đó, Tinasha sực nhớ lại vài việc đã xảy ra khi cô đang hòa mình vào đám đông.

“Cô tốt nhất đừng có rời khỏi chỗ này. Không thì sẽ bị vướng vào rắc rối đấy.”

Nếu lời cảnh báo đó là dành cho cô thì mọi chuyện đã diễn ra đúng như người bí ẩn kia đã nói. Có lẽ pháp sư đó đã biết trước được rằng Temys sẽ bị giết. Tinasha thả mình vào dòng suy nghĩ trong khi những ánh mắt nghi ngờ đang đổ dồn về phía cô.

“Mọi người đã quá vội vàng đi đến kết luận rồi. Cô ấy là pháp sư xuống từ tòa tháp. Chẳng có gì lạ nếu như cô ấy biết được những điều mà chúng ta không biết.” Lão pháp sư trưởng Kumu nói trong khi xoa cái đầu sẫm màu được cạo nhẵn nhụi của mình và dò xét Tinasha. “Làm cho những đốm sáng to hơn và sáng hơn sau khi tạo ra chúng không phải điều đơn giản. Vốn dĩ, những quang cầu được tạo ra nhằm mục đích duy trì ánh sáng trong nhiều giờ đồng hồ. Không một ai trong số chúng ta trừ cô ấy có khả năng điều chỉnh chúng để ứng phó với một sự việc không thể lường trước được. Thế nên cũng chẳng ngạc nhiên gì khi cô ấy có thể duy trì những chùm sáng đó từ một điểm cách xa.”

Tinasha có chút cảm động trước cách cư xử càng già càng mềm dẻo của ông ta. Đó chính xác là những gì mà Tinasha mong đợi từ một pháp sư từng mang trên mình cái danh Ngọn núi đá của Farsas trong suốt nhiều thập kỷ. Người hầu của Tinasha đôi khi lại mang tới cho cô những câu chuyện về sức mạnh và khả năng phán đoán sắc sảo của người đàn ông đó. Đồng thời, Tinasha bắt đầu tự hỏi bản thân xem mình nên tiết lộ bí mật đến mức nào.

Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra và Oscar bước vào.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Chúng tôi đang định hỏi cô ấy về---“

“Cô đã làm gì và ở đâu hả?!”

Lời giải thích của Kumu bị cắt ngang bởi một pháp sư đã kiềm nén nãy giờ. Hắn ta đột ngột hỏi dồn Tinasha, ép cô trả lời.

Đôi mắt đen huyền của nữ phù thủy liếc nhìn người đàn ông bốc đồng kia. Có thứ gì đó sâu thẳm và bí ẩn ẩn trong đôi mắt ấy khiến hắn cứng đơ người lại.

Oscar không do dự trả lời. “Cô ấy đã ở cùng với ta. Cả Lazar cũng nhìn thấy.”

Bằng chứng ngoại phạm ngay lập tức khiến cả căn phòng nhốn nháo.

Mắt Kumu mở to, Meredina thoáng nhăn mặt lại. Nhận thấy biểu cảm ngắn ngủi của bạn mình, Als nhún vai.

Oscar, nguyên nhân của những tiếng rì rầm bàn tán, chỉ đơn thuần lướt mắt qua bọn họ mà không hề quan tâm đến việc những thần tử của mình vừa mới bị sốc.

“Đừng tốn thời gian để buộc tội cô ấy nữa. Cô ấy không phải người gây ra chuyện đó; ta có thể xác minh... Tinasha!”

“À vâng.” Nữ phù thủy nhăn mặt đứng dậy và mở lòng bàn tay ra. “Đúng như Ngài Kumu đã nói, ma thuật mà tôi sử dụng có hơi khác. Tôi có biệt tài sử dụng quang cầu thuật và ma thuật dạng linh hồn... Vậy nên tôi có thể làm những thứ như thế này.”

Một quả cầu ánh sáng hiện ra từ trong lòng bàn tay Tinasha. Nó hết nảy lên trần nhà rồi lại trượt tới cửa sổ, lách qua khe hở và hòa vào bầu trời đêm. Nó vẫn tiếp tục phát sáng cho đến khi bay đến nơi mà không ai có thể nhìn thấy được nữa. Tất cả mọi người trong phòng đều há hốc mồm.

“Là tôi đã vô trách nhiệm khi rời khỏi vị trí của mình. Tôi biết rằng hành động đó sẽ không thể tránh khỏi sự nghi ngờ của mọi người. Tôi thật lòng vô cùng xin lỗi.” Tinasha cúi thấp đầu tạ lỗi khiến mọi người trong phòng cảm thấy khó xử khi nhìn cô.

Oscar đợi một lúc trước khi đánh tiếng với Als, người duy nhất không bị bầu không khí này làm ảnh hưởng.

“Als, ta muốn cậu kiểm tra thứ này. Meredina, cô hãy giúp cậu ta.” Anh ra lệnh.

Hai sĩ quan nhìn nhau trước khi kính cẩn cúi đầu.

==========

Nhận mệnh lệnh sau nửa đêm, Als và Meredina lại quay về con hẻm đó để kiểm tra một lần nữa. Khi cả hai bước đi, họ cảm nhận được tòa thành này trống trải hơn bình thường nhiều. Meredina liếc nhìn về phía lâu đài, vẻ ngoài vững chãi của nó như thể muốn chống lại màn đêm.

“Liệu có thể đảm bảo rằng việc này không phải do cô ấy làm hay không? Dẫu cho những quả cầu ánh sáng đó có là của cô ấy thật, thế mà cô ấy còn rời khỏi vị trí của mình. Hành động đó chẳng phải càng khiến cô ấy thêm khả nghi à.”

“Thế Meredina này, cậu nghĩ Điện hạ đang bao che cho cô ấy sao?” Als hỏi. Đặt cảm xúc cá nhân qua một bên, việc cô nghi ngờ Tinasha cũng là lẽ hiển nhiên. Als lắc nhẹ đầu mình. “Thì, rõ là có khả năng đó, nhưng tớ không cho là vậy. Cô ấy thực sự đã ở cùng Điện hạ; Lazar đã xác nhận điều đó. Nhưng tớ phải thừa nhận rằng mình cảm thấy có hơi... lo ngại.”

“Lo ngại?” Meredina quay lại nhìn vị tướng trẻ.

“Chỉ là linh cảm thôi, nhưng có gì đó ở cô ấy làm tớ cảm thấy... sợ hãi.”

Những lời nói của Als nghe không ăn nhập tới nỗi khiến Meredina phá lên cười, nhưng cô ấy nhanh chóng nhận ra cậu bạn của mình đang nghiêm túc. Cô nhìn chằm chằm anh. “Cậu nghiêm túc à? Tại sao chứ?” cô hỏi.

“Tớ nghiêm túc đấy. Ban nãy, có một pháp sư cố đến gần cô ấy bỗng nhiên cứng đờ người ra.”

“Hả? Có chuyện như vậy sao?” Dường như Meredina đã không quan sát Tinasha vào lúc đó. Có vẻ như cũng không có ai khác nhận ra.

Als đã cảm nhận được một áp lực toát ra từ Tinahsa. Đôi mắt tăm tối của cô ấy cứ như thể đang nắm giữ cả màn đêm sâu thẳm bên trong. Áp lực từ chúng rõ ràng không thể nhầm lẫn đi đâu được. Nếu Tinasha thật sự muốn giết ai đó, Als tin chắc rằng cô ấy thừa sức để ra tay, bất kể là ai hay ở đâu đi chăng nữa. Anh cũng chẳng cần phải hoài nghi việc cô ấy có đủ sức mạnh để thực hiện việc đó trong bóng tối hay trực tiếp công khai.

“Tớ tự hỏi liệu Điện hạ có biết chuyện đó không...”

Als chìm sâu vào dòng suy nghĩ cho đến khi anh nhìn thấy một pháp sư xa xa phía cuối con đường. Anh ngẩng đầu lên. Chàng pháp sư nhỏ con kia đến gần hai người quân nhân và cúi đầu.

“Xin lỗi vì đã bắt hai người phải đợi.”

Tên anh ta là Kav. Anh ấy là người đầu tiên khám nghiệm thi thể của nạn nhân. Anh ta và Kumu vừa mới tiến hành khám nghiệm tử thi xong. Khi đã bước đồng nhịp với Als và Meredina, anh ta bắt đầu trình bày kết quả khám nghiệm.

“Nguyên nhân tử vong là do bị đầu độc. Chúng tôi đã tìm thấy một vài bãi nôn có chứa độc tố vẫn chưa bị đốt hết trong con hẻm. Đó là một loại ma dược cổ gọi là limath, một loại chất lỏng không màu, không vị. Ai nếm phải nó sẽ bị nôn mửa, xuất huyết toàn thân cho đến khi chảy máu mũi. Và vài phút sau sẽ tử nạn.”

“Nó có phải là loại chất độc dễ kiếm không?”

“Miễn là có hướng dẫn chính xác thì ai cũng có khả năng làm ra được. Anh có thể sẽ thấy nó được rao bán ở một nơi nào đó, nhưng ở Farsas này thì không.”

“Cứ giả dụ như vậy đi, chẳng phải bất kỳ pháp sư nào của chúng ta cũng có thể tạo ra nó sao?”

“Khoảng một nửa là có khả năng. Tuy thuốc ma thuật là chuyên môn của tôi nhưng tôi sẽ không dùng limath nếu muốn giết chết một ai đó. Nó là một loại cổ dược. Nguyên liệu thì khó thu gom trong khi phương pháp điều chế thì lại rắc rối. Phép thuật để tạo ra nó cũng gây tổn hại nặng nề cho linh hồn... Thời nay, có đầy những loại thuốc độc dễ dàng điều chế hơn nhiều.”

“Tôi hiểu rồi!” Als dùng ngón tay miết thẳng đường lông mày nhăn nheo của mình rồi đặt ra một câu hỏi khác cho Kav. “Vậy còn việc nạn nhân bị xé thành nhiều mảnh rồi đem đi thiêu thì sao?”

“Nạn nhân đã bị phân xác sau khi chết. Phần đầu, đôi tay và cặp chân đều bị xẻ rời, còn phần thân thì bị chẻ làm đôi. Có lẽ hung khí dùng để cắt cơ thể là một cây rìu hay một công cụ nào đó dạng chặt. Một vài phần bị cắt rời chỉ bằng một nhát, còn những phần khác thì bị chém nhiều cú liên tiếp. Sau đó, xác chết được tẩm dầu lên rồi thiêu hủy.”

“Thật kinh khủng.”

Chỉ có lính canh được bố trí ở gần hiện trường, nhưng nơi họ đứng vẫn gần khu lễ hội đủ để nghe thấy những tiếng cười và âm thanh của đàn hạc mà gió mang theo từ những con phố xung quanh. Tuy nhiên, vụ án mạng đã diễn ra tại điểm mù trong một con hẻm cụt. Do không có cửa sổ nào lại hướng ra ngách hẹp nên con hẻm mang sự tách biệt với hoạt động lễ hội xung quanh. Ngó xuống mặt đất cháy xẹm, người ta vẫn có thể cảm nhận được mùi chết chóc lặng lẽ, phảng phất trong không khí.

“Ai là người đầu tiên phát hiện ra cái xác?”

“Là một trong những pháp sư của chúng ta. Cùng với bạn gái anh ấy, bọn họ đã đi tìm Temys. Cô ta cũng ở đó lúc phát hiện ra anh ấy và trở nên nửa điên nửa tỉnh. Hiện cô ấy đang nghỉ ngơi bên trong lâu đài.”

“Cũng phải thôi, dù sao thì bạn trai cô ấy cũng đã thành ra như vậy.” Meredina đưa ra bình luận, cô ôm người như thể bị ớn lạnh. Cô ngẩng đầu lên nhìn và nhận ra Als đã không còn ở bên cạnh mình nữa. Anh ấy đã lùi lại một chút và đang trộm nhìn ra ngoài phố.

“Als? Cậu đang nhìn cái gì đấy?”

“Thì là... Tớ cũng muốn xem thử bên trong con hào. Cơ mà giờ đã tối mịt rồi, vậy nên chắc phải đợi đến mai thôi. Chúng ta sẽ kiểm tra nó, hỏi thăm vài người, rồi sau đó sẽ đi báo cáo với Điện hạ.”

“Khoan, cậu đã biết hung thủ là ai rồi à?” Meredina hỏi.

“Không, một chút cũng không.” vị tướng trẻ thoắt trả lời.

Tuy thấy Kav và Meredina tỏ vẻ thất vọng nhưng Als cứ ngước mắt lên ngắm nhìn bầu trời đầy sao. “Hai người nghĩ tại sao hung thủ lại phải cắt xác chết ra rồi đem đi thiêu? Có ý tưởng gì không?”

“Một nghi lễ nào đó?”

“Vì giữa họ có mối hận thù?”

Als lắc đầu với cả hai khi Meredina và Kav đưa ra hai câu trả lời khác nhau dựa trên thực tế gần như cùng lúc.

“Tôi nghi đây là một phương thức đánh tráo cơ thể hoặc tiêu hủy đơn giản... Chà, hôm nay vậy là đủ rồi. Đã đến lúc đi uống một ly và làm một giấc rồi.” Xoa bóp cái cổ của mình, Als nhàn nhã rời đi với bước chân nhanh chóng. Meredina và Kav vội vàng đuổi theo anh.

“Này, nạn nhân là kiểu người như nào thế?” Meredina thắc mắc.

“Ý cô là Temys ấy hả? Nếu phải nói thì... là một chàng trai may mắn. Anh ta học hỏi tiếp thu rất nhanh và là một chàng trai đào hoa đích thực. Một người đàn ông thân thiện và có tinh thần trách nhiệm cao, vậy nên khó mà bị người ta ganh ghét được.”

“Tức là sẽ khá khó để tìm ra được động cơ rồi.”

Als, người đang đi trước cả bọn, vô ý lộ ra vẻ ưu tư. Xen vào mạch suy nghĩ của bạn mình, Meredina hỏi: “Bỏ yếu tố nhân cách anh ta ra một bên thì sao? Có ai sẽ được lợi nếu anh ta chết không?”

“Nếu là bên trong lâu đài thì tôi không nghĩ ra được ai. Vốn dĩ các pháp sư hoàng gia đã đều nghiên cứu ở những lĩnh vực khác nhau... Chúng tôi cũng chẳng cần phải đấu đá nhau để thăng tiến hay gì cả.”

Tuy đều phục vụ cho triều đình, nhưng cả hai đều có những nét riêng biệt. Quân đội thì tập trung vào các hành vi tập thể, còn pháp sư thì lại chú trọng vào các hành vi cá nhân.

“Lĩnh vực mà Temys nghiên cứu là gì?” Als dò hỏi.

“Hồ ma thuật và ma thuật linh hồn. Trước đây, anh ta chủ yếu làm việc ở hồ Druza cũ.” Kav giải thích.

“Hồ ma thuật là cái chi đấy? Hồ làm từ ma thuật hửm?”

“Tuy được gọi là hồ nhưng bên trong chúng hoàn toàn không chứa nước. Chúng là những nơi có hàm lượng lớn ma thuật tích tụ, ẩn sâu trong lòng đất. Có một vài nơi như vậy nằm rải rác trên đại lục. Nơi mà Temys tập trung nghiên cứu là hồ Druza cũ, nơi đã từng diễn ra chiến tranh vào bảy mươi năm về trước. Mỗi tháng anh ta đều đến đó một lần.”

“Chiến tranh... Có phải mấy câu truyện kể về việc một phù thủy đã đẩy lùi những con ma thú là trong cuộc chiến đó, đúng không?” Meredina thắc mắc.

Trong suốt chiều dài lịch sử của mình, người Farsas không thể nào quên được cuộc chiến với Druza đã nổ ra vào bảy mươi năm về trước. Druza đã tấn công bất ngờ bằng một quân đoàn pháp sư. Tiềm lực ma thuật của họ đã khiến quân đội Farsas lúc đó gặp nhiều khó khăn, gian khổ. Trước cuộc tấn công ác liệt đó, Farsas đã để nhiều vùng lãnh thổ rơi vào tay kẻ thù xâm lược.

Thứ tồi tệ nhất chính là vũ khí ma thuật khổng lồ mà Druza đã kiếm được gọi là ma thú. Nó đột nhiên xuất hiện trên tiền tuyến và nghiền nát mọi thứ với sức mạnh hủy diệt áp đảo. Thứ vũ khí đó đã đánh tan quân đội Farsas. Đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ như vậy, Farsas đã hoàn toàn thất thế. Cả tướng lĩnh và pháp sư đều rơi vào tuyệt vọng.

Tuy nhiên, Regius - vị vua trong cuộc chiến lúc bấy giờ đã triệu gọi phù thủy quyền năng nhất đến chiến trường. Cô ấy đã hoàn thành điều ước của người đã lập giao ước với cô, tiêu diệt thứ vũ khí phép thuật khủng khiếp đó. Mất đi lợi thế lớn nhất của mình, Druza đã bị đánh bại còn Farsas thì chiến thắng oanh liệt. Tuy nhiên, chiến thắng cũng có cái giá của nó. Sau khi lãnh chịu tổn thất nặng nề, Farsas đã mất đến ba thập kỷ để có thể hoàn toàn phục hồi. Sau khi bị đánh bại, Druza đã phải đối mặt với sự bất ổn chính trị và suy tàn nhanh chóng rồi sau đó tách thành bốn tiểu quốc.

Als cau mày khi cuộc chiến lịch sử cùng với thứ vũ khí ma thuật khét tiếng đó lại được nhắc đến. “Cơ mà, tớ nghe đồn rằng con ma thú đó vẫn chưa thật sự chết. Đến nơi như vậy chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?”

“Đó là lý do anh ta đến đó. Nếu phong ấn của con ma thú sắp bị phá giải thì ảnh hưởng của nó sẽ thể hiện ra ở hồ ma thuật.” Kav giải thích.

“Hmm... Nếu việc đó thực sự có liên quan đến vụ giết người thì chuyện sẽ trở nên rất nghiêm trọng. Hiện tại, tôi thậm chí còn không mường tượng ra nổi hung thủ là kẻ nào nữa.” Als nhận xét.

“Thế mà ban nãy nghe tự tin như thể đã biết được kẻ đấy là ai rồi ấy.” Meredina vặn lại.

“Tớ chỉ bảo là nghi thôi. Xong rồi tớ chỉ nói về cách mà nó được thực hiện. Còn việc kẻ thủ ác thật sự là ai thì tớ biết sao được.” Als nhún vai như thể bảo mình bất lực rồi.

Meredina thở dài bực dọc. Lấy lại bình tĩnh, cô quay sang Kav. “Còn chủ đề nghiên cứu kia của anh ta, ma thuật linh hồn, thì sao? Anh ấy là một pháp sư hồn thuật à?”

“Không phải. Pháp sư hồn thuật là những người cực kỳ hiếm có khó tìm. Hơn nữa, bọn họ còn sống rất tách biệt. Chúng ta có rất nhiều pháp sư có thể sử dụng ma thuật linh hồn, nhưng một pháp sư thuần hồn thuật thì không.” Kav đáp.

“Thật vậy á? Thế điểm khác biệt giữa họ là gì?” Als hỏi.

“Khả năng ma thuật chênh lệch hoàn toàn. Pháp sư hồn thuật rất có tài năng trong việc điều khiển tự nhiên. Chỉ một trung đội pháp sư hồn thuật còn hơn cả nguyên một quân đoàn truyền thống.” Kav giải thích.

“Uầy, nghe ghê thế.” Als cảm thán.

“Mặt khác, chúng ta có rất ít ghi chép về họ. Về bản chất, bọn họ phải là những người còn trong trắng, bởi đó là cái giá cho hồn thuật. Nếu mất đi sự thuần khiết bên trong thì sức mạnh của họ cũng sẽ biến mất theo. Vậy nên bọn họ thường sống ẩn dật thành các nhóm nhỏ và thường không có quan hệ với người ngoài. Có thể thấy rõ rằng Temys đang tiến hành nghiên cứu thử phân tích hồn thuật của những người đó. Dấu ấn trên tay cậu ta cũng là hồn thuật đấy.”

“À phải, là chúng. Chắc hẳn anh ấy rất tâm đắc về nghiên cứu của mình.” Khi Als nhớ lại dấu ấn màu đen bao phủ lấy cánh tay của Temys, anh và những người đồng hành của mình cuối cùng cũng đến được cổng lâu đài.

“Ngày mai chúng tôi sẽ báo cáo lại với Điện hạ. Cảm ơn anh vì đã cho chúng tôi mượn những kiến thức chuyên môn của mình, Kav.” Als kết thúc cuộc trò chuyện.

Nói rồi, ba người tách nhau ra.

==========

Hương trà thơm ngát bao bọc lấy thư phòng. Nó đã được ủ bởi một phù thủy - người bảo hộ của hoàng thái tử. Tinasha đặt tách trà xuống bàn trong khi tự càu nhàu với bản thân. “Đang yên đang lành thì phải đi xuống tòa tháp rồi tự dưng lại trở thành nghi can giết người... Đúng thật là, chẳng có gì tốt lành ở dưới đất hết...”

“Việc đó không phải do cô làm, vậy nên hãy hành xử tự tin lên. Nếu ai có ý kiến gì thì tôi sẽ giải quyết.” Oscar đề xuất.

“Thế chỉ tổ làm ảnh hưởng đến thanh danh của cậu thôi.”

Dù cho có là hoàng thái tử đi chăng nữa, nếu Oscar đi quá xa thì khả năng rất cao cậu sẽ phải hứng chịu làn sóng phản ứng dữ dội. Tinasha đang phân vân liệu mình có nên thay đổi ký ức của những người có liên quan để tránh khỏi tất cả những rắc rối này hay không. Mặt khác, Oscar có cả núi giấy tờ cần phải xem xét sau lễ hội và có vẻ như đang bận rộn xử lý hàng tá thứ hoàn toàn chẳng liên quan đến vụ án kia. Tinasha sắp những tách trà ngăn nắp lại rồi vắt chéo chân trong khi thả mình vào không trung.

“Dù sao thì ta cũng sẽ tự lo liệu những vấn đề của chính mình. Nếu mọi chuyện trở nên căng thẳng hơn thì ta vẫn sẽ tự mình dọn dẹp nó.” cô nói.

“Mà này, tôi có linh cảm rằng mọi thứ sẽ trở nên rối rắm hơn nếu tôi để chuyện này lại cho cô. Cô sẽ điều chỉnh ký ức của mọi người hay làm gì đó tương tự mất.” Oscar phỏng đoán vu vơ.

“Thế quái nào mà cậu lại biết ta đang nghĩ gì vậy?!” Tinasha thốt lên.

“Ra là cô thật sự có thể làm được như vậy...” Oscar sốc ra mặt, nhưng có nó làm phương sách cuối cùng cũng không hẳn là tệ. Thấy cô nàng phù thủy đang lơ lửng trong phòng mình không có vẻ gì là muốn phủ nhận, Oscar nhăn mặt.

“Trong bất kỳ trường hợp nào thì tôi cũng sẽ là người đứng ra lo liệu, vậy nên hãy ngồi yên một chỗ đi. Tôi đã ký giao ước rồi, thế nên tôi phải lãnh trách nhiệm tương ứng.” Anh quả quyết.

“Trách nhiệm? Ta chỉ ở đây có một năm thôi. Dù cho có mang tai tiếng thì ta cũng không màng đâu.”

“Cô cứ nói, rồi cô sẽ trở thành nữ hoàng trong tương lai đấy.” Oscar nhắc nhở như thể đang khiển trách nữ phù thủy.

“Làm gì có chuyện đó! Đừng có tự ý sắp đặt tương lai của người khác!” Tinasha một mực phản đối khiến Oscar phá lên cười. Cô trừng mắt nhìn anh. “Cậu nghiêm túc với chuyện đó đến đâu chứ hả? Ta đã rất mệt mỏi khi cứ vướng vào những trò đùa của cậu rồi, nên là làm ơn dừng lại đi.”

“An tâm, tôi hoàn toàn nghiêm túc. Cô có thể là một phù thủy, nhưng cô vẫn là một người tốt. Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ phải trải qua bất kì một khoảnh khắc buồn chán nào, miễn là còn sống cùng cô. Ý tưởng này thật hoàn hảo.”

“Đó là lý do của cậu à?”

Tinasha không thích những kẻ theo đuổi mình với ánh mắt đầy thiết tha hay sùng bái. Lý do “vì nghe có vẻ vui” cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Thực tế thì nó còn tệ hơn cả, vì Tinasha nào có biết cách để khước từ một lý do lạ đời như vậy. Cô cảm thấy thật bất lực. Và Oscar lại quay về công việc giấy tờ của anh.

“Dù sao thì, cô có đoán ra được kẻ nào đã gây ra vụ đó không? Cái vụ giết người ấy.” Oscar hỏi trong khi viết nguệch ngoạc gì đó.

“Mm... Có rất nhiều thứ chưa thể lí giải được. Chúng ta hiện không có bằng chứng thuyết phục nào, và nếu ta nhúng tay vào quá sâu thì sẽ rất đáng nghi.” Tinasha thú nhận trong khi đang lơ lửng trên đầu anh. Điều đang làm cô phiền não lúc này là lời cảnh báo mà cô đã nhận được không lâu trước khi pháp sư kia bị giết. Người đàn ông bí ẩn đó có lẽ có liên quan đến chuyện này, nhưng hắn ta đã có thừa thời gian để cao chạy xa bay khỏi thành phố rồi. Tinasha cảm thấy hối hận vì lúc đó đã không đuổi theo hắn.

Oscar toét miệng cười như thể anh đi guốc trong bụng nàng phù thủy. “Mà, cô có thể tin tưởng ở tôi. Tôi đã giao vụ này cho một nhóm có năng lực đảm nhiệm rồi.”

“Bắt sĩ quan của mình giải quyết một vụ án còn nhiều bí ẩn, đúng là cái đồ ác bá.” Tuy nói nhưng Tinasha không chắc rằng cậu ta có nghe thấy không, vì ngay lúc đó, cánh cửa bật mở ra. Oscar và Tinasha trao đổi ánh mắt, và rồi sau một cái búng tay---cô liền biến mất. Có lẽ là Tinasha đã thi triển một phép tàng hình để tránh mấy vụ tra hỏi phức tạp. Thấy phù thủy mà mình đem về có thể đưa ra giải pháp mau lẹ như vậy khiến Oscar không khỏi thích thú.

Als tiến vào phòng, bước đến đứng trước bàn làm việc rồi đưa cho Oscar bản tóm tắt về quá trình điều tra. Nhận ra ẩn ý của cậu ta, Oscar nhoẻn miệng cười châm chọc.

“Cậu có biết ai là kẻ đã gây ra vụ này không?” anh hỏi.

“Chúng tôi ít nhiều đã biết cách thức ra tay của hắn, nhưng hung thủ là ai thì chưa.” Als thẳng thừng tuyên bố. Kỳ lạ thay, câu trả lời đó dường như còn khiến Oscar thích thú hơn nữa. Nụ cười của hoàng tử như được nới rộng ra thêm.

“Thế thì hãy cho ta biết phương thức gây án. À, nhưng chỉ khi mọi người đã tập trung đông đủ ở đây thôi. Ta muốn quan sát phản ứng của họ.”

“Đã rõ.”

Khi Als đã rời đi, Oscar cất tiếng bên trong căn phòng trống. “Là vậy đó. Cô cũng nên đến nữa, Tinasha.”

Không có phản hồi. Song Oscar có thể cảm nhận được một tiếng thở dài phát ra ngay bên cạnh mình khiến anh bật cười.

=====

Tất cả mọi người có liên quan đến vụ án này đều đã tập hợp lại trong một căn phòng hội thảo thường được dùng để thực nghiệm ma thuật. Ngoài họ ra, tham dự còn có cả những người thân thiết với nạn nhân và những người gián tiếp có liên hệ với anh ta. Temys không có người thân nào. Người thân thiết nhất với anh ta là cô bạn gái - người duy nhất ở đây không làm việc bên trong lâu đài.

Oscar ngồi ở tít phía sau, những người còn lại thì đứng rải rác thành một vòng tròn xung quanh anh. Tinasha thì ở phía sau Oscar, cô đứng bên ngoài vòng, gần như đang dựa người vào tường. Phía đối diện là Fiura, bạn gái của Temys.

Oscar, người chủ trì cuộc họp lướt mắt qua tất cả những người có mặt. “Được rồi, xem ra mọi người đã tập hợp đông đủ. Ta muốn nghe báo cáo của tướng Als về cuộc điều tra và những hướng đi hiện tại.” Sau phần mở đầu ngắn gọn, Oscar nhanh chóng nhường sân khấu lại cho Als, người đang đứng đợi ở bên cạnh mình. Được xướng tên, Als bước vào trong vòng tròn.

“Trước tiên, tôi sẽ trình bày về những sự việc đã diễn ra vào đêm xảy ra án mạng. Sau khi Temys tạo ra những quả cầu ánh sáng vào trong con hào, anh ấy đã đến bắt chuyện với cô Tinasha. Một lúc sau, có một đứa trẻ đã suýt bị chết đuối tại khu vực mà cô Tinasha được phân phó nên đã gây ra một vụ ồn ào nhỏ. Lúc đó Temys vẫn còn ở vị trí bên cạnh, mặc dù tôi cho rằng mình là người duy nhất chú ý tới anh ta. Tôi chắc chắn đã nhìn thấy một pháp sư đứng cách đó không xa vẫy tay với mình.”

Als đưa tay phải lên, tái hiện lại cử chỉ của Temys vào lúc đó.

“Sau đó, cô gái này, cô Fiura, đến hào và nhận ra Temys không đóng ở chỗ trực của mình. Cô ấy đã hỏi thăm những pháp sư gần đó về anh ta, và khi mọi người nhận ra Temys đã mất tích thì những quả cầu ánh sáng của anh ấy cũng đã biến mất từ lúc nào. Sau khi tiến hành tìm kiếm, bọn họ đã tìm thấy cơ thể của Temys. Xác định được rằng anh ấy đã bị sát hại trong khoảng thời gian ba mươi phút kể từ lúc những quả cầu ánh sáng của anh ấy biến mất. Do mất tích trong cùng khoảng thời gian nên cô Tinasha theo đó đã bị liệt vào danh sách những kẻ tình nghi. Tuy nhiên, việc giết người và thiêu xác của họ chỉ trong vòng ba mươi phút thực sự có khả thi hay không?”

Als đánh mắt sang Kav. Anh ta bỏ sang căn phòng bên cạnh.

“Do hoài nghi về điều đó nên hôm nay tôi đã lặn xuống phần hào mà Temys phụ trách. Tôi chưa bao giờ mường tượng đến việc mình sẽ phải bơi xuống đó vào hai ngày liên tiếp, nhưng mà... đó không phải là một việc vô ích.”

Kav quay lại với thứ trông giống như một cái đèn thông thường trên tay. Điểm đặc biệt của nó là nó được bao bọc bên trong một quả cầu thủy tinh lớn.

“Tôi đã tìm thấy cả thảy sáu vật tương tự được đặt cố định và cách đều nhau dưới hào. Có vẻ như lớp kính được làm bằng ma thuật. Tất nhiên là những quả cầu thủy tinh thông thường sẽ được bịt kín, ngăn không cho cả lửa và nước dẫn vào. Tuy nhiên, do được làm bằng ma thuật nên những ngọn đèn này từ bên ngoài vẫn có thể thắp sáng lớp kính bao quanh. Điều đó có đúng không, thưa Ngài Kumu?”

“...Đúng là vậy.”

“Dựa vào không khí và lượng sáp bên trong, ngọn lửa dường như chỉ đơn giản là tự tắt đi sau một quãng thời gian nhất định. Chúng tôi không nhận được báo cáo nào về việc những quả cầu của Temys bị tắt và được thắp lại, nên khả năng cao là ngay từ đầu, chúng vốn dĩ đã là những ngọn đèn như thế này. Temys còn nói với cô Tinasha: ‘Tôi sẽ ở quanh đây thêm một lúc nữa.’ Tức là đáng lí ra anh ta phải ở yên tại vị trí của mình trong suốt lễ hội, song anh ta đã có kế hoạch rời đi giữa chừng. Không phải cô Tinasha, Temys mới là người đã không làm tròn nghĩa vụ của mình.”

Tất cả thành viên của hội đồng há hốc mồm. Oscar vắt chéo chân và chăm chú lắng nghe trong khi quan sát phản ứng của mọi người bằng con mắt sắc bén. Còn Tinasha thì đã rũ mắt xuống từ lâu, định bụng là sẽ chỉ đứng ngoài lắng nghe.

“Phát hiện này cho chúng ta biết rằng Temys đã không ở nguyên vị trí, dù cho đèn anh ta vẫn sáng. Vậy thì vụ án diễn ra vào lúc nào? Nếu mọi người cho phép, tiếp theo tôi muốn trình bày giả thuyết của mình.”

Als nhắm mắt lại trong một khắc, sắp xếp lại những suy nghĩ của mình rồi sau đó tiếp tục.

“Kẻ giết người có lẽ đã hẹn gặp Temys từ trước. Bọn họ đã chuẩn bị những chiếc đèn và cùng dìm chúng xuống hào. Sau khi Temys giả vờ tạo ra ánh đèn bằng ma thuật, anh ta đã rời khỏi chốt trực và đến gặp mặt hung thủ. Sau đó, anh ta đã bị hạ độc trong con hẻm. Lúc Temys bị giết, vẫn còn một lúc nữa cho đến khi nến tắt. Thật không may cho hung thủ, một biến số không ngờ trước đã xảy ra... sự cố một bé trai suýt bị chết đuối.”

Als liếc nhìn Meredina. Cô trố mắt nhìn lại anh.

“Hãy giả định rằng lúc đó Temys đã chết. Nếu ta rẽ ở chỗ con hẻm đã phát hiện xác chết ra ngoài thì sẽ nhìn thấy được con hào cách đó không xa. Khả năng cao là kẻ thủ ác đã chọn con hẻm đó vì nó nằm gần con hào... Nhưng khi nghe thấy tiếng huyên náo do có đứa trẻ đang bị đuối nước, hung thủ có lẽ đã cảm thấy hoảng loạn. Nếu có người lặn xuống để cứu cậu bé kia thì có khả năng họ sẽ nhận ra những quả cầu ánh sáng của Temys không phải là ma thuật. Dẫu cho không ai phát hiện ra thì vẫn có nguy cơ có người nhận thấy sự vắng mặt rành rành của Temys. Vậy nên hung thủ đã vội vàng khoác lên mình chiếc áo choàng của Temys và ra chỗ con hào. Đến rồi, hắn nhận ra nơi đứa trẻ rơi xuống không phải chỗ trực của Temys nên hắn đã giả làm anh ta và vẫy tay với tôi. Tôi phải thừa nhận rằng đó là một cách thông minh để biến một biến cố thành cơ hội.”

“Khoan, chờ đã.” Kumu giơ tay lên, cắt ngang lời Als. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ông. “Tôi không có ý cắt lời cậu, Als tướng quân, nhưng kẻ sát nhân đã giơ tay lên, đúng chứ? Bất kỳ pháp sư nào cũng có thể nói rằng dấu ấn trên tay kẻ đó không giống với Temys. Tại sao hung thủ lại phải mạo hiểm đến vậy?”

“Đó là thứ mà tôi đang trình bày... hắn đã giơ một cánh tay lên. Cái xác đã bị cắt rời, mọi người còn nhớ chứ? Hung thủ đã mang theo cánh tay bị chặt đứt và giấu nó bên dưới lớp áo choàng.” Cả khán phòng không nói nên lời trước những gì Als khám phá ra được. Một hành vi hung bạo có tính toán như vậy khiến những người trong phòng hội thảo không khỏi choáng váng. Đôi mắt màu xanh lục của Meredina mở to, rồi cô khẽ buông ra một tiếng thở dài.

“Sau đó, hung thủ đã quay về hiện trường và cắt nốt những phần tay chân còn lại của Temys nhằm che đi sự thật rằng một cánh tay đã bị hắn lấy đi. Và để gây khó cho việc xác định thời gian tử vong dựa trên độ khô của máu khi thi thể được tìm thấy---hoặc có lẽ là để chúng ta khó phát hiện ra nạn nhân đã bị đầu độc hơn---hắn đã tẩm dầu và thiêu rụi thi thể.”

Als buông mắt xuống sàn, trông anh có phần lãnh đạm hơn khi tiếp tục.

“Nếu theo hướng đó thì sẽ hoàn toàn có thể thu hẹp đối tượng tình nghi của chúng ta lại. Bất kể kẻ đã gây ra chuyện này là ai thì hắn cũng phải là một người thân thiết với Temys, một người phải vắng mặt cho đến khi những ánh đèn giả của anh ta đã ngừng sáng, rồi sau đó nhanh chóng cho người khác thấy bằng chứng ngoại phạm của mình để che đi dấu vết. Chúng ta có thể suy đoán ra hung thủ từ những dữ kiện này, nhưng việc đó đã nằm ngoài phạm vi điều tra và khả năng suy đoán của tôi.” Als quay lại và cúi đầu với Oscar trước khi quay về chỗ ngồi của mình.

Bầu không khí dày đặc sự ngờ vực bao trùm lấy căn phòng. Giữa không gian ấy, Oscar cất giọng: “Cảm ơn cậu vì đã làm việc chăm chỉ. Có ai có suy đoán nào không?”

Không khí căng thẳng, khó xử càng trở nên nặng nề hơn. Không một ai dám tuyên bố mình vô tội hay dồn sự nghi ngờ đối vào người khác.

Oscar hướng ánh nhìn của mình vào một người cụ thể, như thể anh đã đoán ra được câu trả lời từ lâu. Từ nửa sau bài báo cáo của Als, người này trông bình tĩnh đến lạ, mắt thì cứ dán chặt vào một chỗ trên sàn nhà. Khi Oscar còn đang cân nhắc xem nên mở lời thế nào, anh bỗng nghe thấy giọng nói lảnh lót của người bảo hộ của mình từ sau chỗ anh ngồi.

“Cô là một pháp sư hồn thuật, phải chứ? Hay ít nhất là đã từng, tôi đoán vậy. Cô là người đã trao cho Temys những dấu ấn đó nhỉ?” Khi Tinasha hỏi, Fiura - bạn gái của Temys ngẩng mặt lên nhìn.

Pháp sư hồn thuật là loại pháp sư cực kỳ hiếm. Vào lúc Tinasha xác nhận Fiura là một hồn thuật sư, cả căn phòng ngay lập tức trở nên nhốn nháo. Kumu thay mặt cho tất cả những pháp sư trong phòng nói lên suy nghĩ của họ. “Làm sao cô biết?” ông chất vấn Tinasha.

“Tôi dám chắc như vậy... bởi vì tôi cũng là một trong số họ. Tôi biết cách nhận diện một người có là pháp sư hồn thuật hay không, kể cả khi họ đã mất đi sức mạnh. Ngoài ra, pháp ấn của Temys quá phức tạp và cực khó để sử dụng, đến mức chỉ tay chuyên về ma thuật linh hồn mới có thể tạo ra được. Tôi đã cho rằng có một pháp sư hồn thuật bên trong lâu đài mà tôi chưa gặp, nhưng xem ra tôi đã lầm.” Tinasha hướng ánh nhìn buồn bã về phía Fiura. “Cô đã trao đi sự trong trắng và sức mạnh của mình cho anh ta? Cô có cảm thấy hối hận không?”

Fiura nhìn thẳng vào đôi con ngươi sâu thẳm đậm màu u tối đang chăm chăm vào mình. Đôi mắt của cô ấy ánh lên sự quyết tâm, nhưng đồng thời cũng thật trống rỗng. Sau một hồi im lặng, cô mỉm cười với Tinasha rồi bắt đầu lên tiếng.

“Tôi chưa bao giờ... chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp được một pháp sư hồn thuật khác sau khi rời khỏi khu rừng và đến sống ở mảnh đất xa lạ này. Tôi đã tính sai rồi. Có thể nhận ra tôi là ai chỉ bằng một cái nhìn, cô hẳn là một hồn thuật sư vô cùng mạnh mẽ. Xin lỗi vì đã khiến cô trở thành kẻ tình nghi số một trong chuyện này.” Đôi mắt của Fiura điềm tĩnh tựa mặt hồ bình lặng nhất thế gian. Bên trong chúng là sự buông xuôi, thứ đã lan ra khắp thân thể cô như một người lớn tuổi biết thời khắc của mình đã tới và sẵn sàng ra đi.

“Tôi không có ý định kể ra phần lớn vụ việc này. Tôi cũng sẽ không cố gắng biện minh cho mình. Tôi chỉ... không thể chịu nổi sự khinh thường trong ánh mắt anh ta khi biết tôi không còn có thể sử dụng ma thuật được nữa. Tôi không thể chịu đựng được sự cao ngạo của anh ta, và mỗi lần nhìn vào anh ta, tôi lại nhìn thấy sự bảo hộ mà mình đã gửi gắm cho hắn để rồi nhận ra bản thân đã thiển cận đến mức nào... Tôi ghét nó. Tôi giết anh ta là vì tôi tôn trọng bản thân. Chỉ có vậy thôi, không hơn không kém.” Fiura nói như thể đang độc thoại với chính mình, không cầu được cảm thông hay thương cảm.

==========

“Vậy ra cuối cùng, cái xác bị cắt rời sau khi cậu bé bị đuối nước được cứu.” Meredina nói.

Cô, Oscar, Kumu, Als và Tinasha đã hội lại trong thư phòng của hoàng thái tử. Cuộc thẩm vấn Fiura đã kết thúc và cô ấy hiện đang bị tạm giam.

Trong lúc thêm nước nóng vào ấm trà, Tinasha đáp lại lời nhận xét của Meredina. “Phép thuật để tạo ra mấy dấu ấn như thế không chỉ gói gọn trong ma thuật linh hồn. Nó vẫn sẽ còn tác dụng miễn là người niệm còn sống. Trong trường hợp của cô ấy, dấu ấn vẫn tiếp tục hoạt động ngay cả khi cô ấy đã mất đi sức mạnh của một hồn thuật sư. Do cô ấy là người niệm nên cô ấy có khả năng chuyển một phần của chúng về lại cơ thể mình dù cho ma lực không còn nữa.”

“Sao mà cậu lại không nhận ra đó là cánh tay của phụ nữ hả?” Meredina trách cứ khiến Als chỉ biết rên rỉ.

Kumu nhẹ nhàng xen vào. “Pháp ấn trên cánh tay là thứ gây ấn tượng hơn cả; việc cậu ta chỉ để ý đến chúng cũng không bất ngờ gì. Với cả, Als còn thấy cô ta vẫy tay từ rất xa nữa.”

“Không đời nào cô ấy lại đi chặt tay Temys sau khi phát hiện ra trận huyên náo chỗ con hào. Fiura không có đủ thời gian. Ta cho rằng cô ấy đã chuẩn bị đốt xác từ trước để che giấu đi việc dấu ấn của anh ta đã biến mất.” Oscar diễn giải. Anh ngừng vắt chéo chân và nhận lấy đĩa đồ ăn nhẹ từ Tinasha.

Als trông còn não nề và hoang mang hơn. Meredina mặc kệ anh ta và hỏi tiếp. “Vậy thì tại sao cô ấy lại cắt rời cái xác? Nếu để nó nguyên vẹn thì cô ấy đã có thể lánh đi bằng cách đóng giả làm anh ta rồi.”

Tinasha đưa ra câu trả lời. “Tôi nghĩ tất cả chuyện này chỉ là một canh bạc với cô ấy dù cho việc đóng giả có thành công hay không. Cô ấy không thể thu hồi những chiếc đèn được dìm trong hào, vậy nên cô ấy hẳn cũng đã tính đến khả năng có người nhận ra cô ấy không phải Temys. Nếu cái xác bị chặt vào lúc có người nghi ngờ kẻ đã vẫy tay không phải là Temys thật sự thì cô ấy sẽ có cơ hội. Nhưng nếu anh ta không bị cắt ra thì người chịu trách nhiệm cho việc này chỉ có thể là một pháp sư hồn thuật. Không ai có thể chuyển dấu ấn hay tạo ra một cái khác tương tự. Là một hồn thuật sư kiêu hãnh, Fiura muốn tránh thu hút sự chú ý từ những đồng hữu có thể xuất hiện. Trong trường hợp này, đó lại là nước đi sai lầm giúp chúng ta nhận ra cô ấy đã đóng giả làm Temys.”

“Cậu bị lừa cho mất cả chì lẫn chài luôn.” Meredina trưng ra vẻ tinh quái khiến Als không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Oscar tươi cười và ra sức làm trung gian hòa giải. “Đừng bắt nạt cậu ấy chứ. Tất cả là nhờ sự cố gắng của Als mà vụ án bí ẩn này mới được giải quyết. Hơn nữa là còn rất nhanh, thực sự đã giúp ích cho chúng ta rất nhiều.”

Als lại cúi đầu sâu một lần nữa. Mặc dù sự thật đã được phơi bày nhưng Kumu trông vẫn có vẻ không hài lòng.

“Nhưng Temys đã đến bàn với tôi về dự định kết hôn với Fiura của cậu ấy. Liệu cậu ấy có thật sự khi dễ cô ta?” Kumu thắc mắc.

“Không ai có thể đảm bảo liệu cậu ta đã thật sự làm vậy hay tất cả chỉ là suy diễn của Fiura.” Oscar đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện. Hoàng tử ký tên nguệch ngoạc lên đống giấy tờ trải dài đặt trước mặt một lượt.

=====

Kumu, Als và Meredina rời khỏi phòng và quay về với công việc của họ sau khi thảo luận xong. Tinasha lặng lẽ dọn những tách trà trong khi lẩm bẩm. “Tại sao ta lại phải làm công việc của nữ quan cơ chứ?”

“Chắc là vì cô pha trà ngon đấy.” Oscar châm chọc.

Tinasha đặt khay trà nặng trĩu lên cái giá đỡ bên cạnh tường, trông không hài lòng chút nào. “Giờ đã bắt được Fiura, cậu định sẽ làm gì với cô ấy?”

“Cái đó thì để cha tôi quyết định... Nhưng cô ta sẽ không bị tử hình ngay đâu. Tôi nghĩ các pháp sư có rất nhiều điều muốn hỏi cô ấy đấy.”

Tinasha nhìn xuống đôi bàn tay. Gương mặt của nữ phù thủy ánh lên sự thương xót. “Xem ra đó là lý do các hồn thuật sư không bao giờ đến chốn đô thành.”

“Cô có sao không? Đưa tay cho tôi xem nào.” Oscar cắt ngang.

“Đừng có mà lảng thế. Tuy ta không hài lòng nhưng mọi người đều vẫn cứ tin rằng ta là một người quan trọng với cậu đấy. Ta đảm bảo chắc chắn sẽ không làm bất cứ việc gì khiến cho thân phận của mình bị bại lộ.”

“Tôi biết cô có quan tâm mà.”

“Không nhé!”

Oscar cười lồng lộn rồi bắt đầu cặm cụi với một mớ tài liệu khác. Khi đang nhúng đầu bút lông ngỗng vào lọ mực bên cạnh, anh chợt nhớ ra một điều gì đó và ngước lên.

“Nghĩ lại thì, cô cũng là một pháp sư hồn thuật, vậy có nghĩa là tất cả sức mạnh của cô cũng sẽ mất đi nếu như cô không còn trong trắng ư?”

Đang lau bàn, Tinasha mỉm cười như muốn nói: ‘Ồ, vậy ra cậu đang thắc mắc điều đó.’

“Câu chuyện đó vừa đúng nhưng cũng vừa sai, kiểu như một quan niệm dân gian vậy. Thực tế, mối quan hệ xác thịt dễ khiến linh hồn một con người trở nên không trong sạch hơn. Để có thể sử dụng được ma thuật linh hồn, sẽ phải tiêu tốn một lượng ma lực nhiều hơn hẳn trước kia, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Khi chuyện đó xảy ra, hầu hết các hồn thuật sư sẽ không thể sử dụng toàn bộ ma lực được nữa. Song, nếu đó là một ma thuật bậc thấp thì lại là một chuyện khác... Vậy nên khả năng cao là Fiura đã tự mình điều chế limath dùng trong vụ giết người; thành phần ma thuật của nó cũng khá là đơn giản.”

Dứt lời, Tinasha lặng thinh. Cô lau nốt cái bàn, gấp chiếc khăn vừa dùng lại và đặt nó lên khay trà. Giờ rảnh tay rồi, cô trở lại chỗ chiếc bàn và thở dài.

“Nguồn ma lực của ta hoàn toàn khác biệt so với một người như cô ấy, vậy nên chắc sẽ không ảnh hưởng nhiều tới ta. Dù sao thì ma thuật linh hồn cũng không phải là loại phép thuật duy nhất mà ta có thể sử dụng. Mặc dù, những ma thuật cao cấp thật sự có lẽ sẽ khiến ta gặp rắc rối.”

“Ồ, thế thì tốt.” Oscar sơ ý bình luận.

Cuối cùng cũng nhận ra được ngụ ý của anh, Tinasha ngỡ ngàng đến rớt hàm. Quá bối rối, cô bước vòng ra sau chiếc bàn và đến ngay cạnh Oscar.

“Không không, ta nói điêu đấy. Đó là một vấn đề rất lớn. Cực kỳ lớn luôn. Ta sẽ hoàn toàn không thể sử dụng ma thuật được nữa đâu.”

Chẳng thèm đoái hoài đến sự tuyệt vọng của nữ phù thủy, Oscar đắc chí cười nhăn nhở.

“Dẫu là vậy thật thì cũng không sao đâu. Tôi sẽ chịu trách nhiệm và bảo vệ cho cô.”

“Ta đã bảo là không mà!”

Cuộc tranh cãi của họ đi đến hồi kết khi bị chen ngang bởi một tiếng ầm lớn phát ra trước cửa phòng làm việc. Một người lính vội vã bước vào. Xen giữa những hơi thở hổn hển, anh ta cố thốt ra thành lời: “Người phụ nữ trong vụ giết pháp sư mà chúng ta tống giam đã tự sát rồi!”

Oscar có thể nghe thấy tiếng Tinasha thở hắt.

Kumu và Als đã tới căn phòng nhỏ nơi Fiura được giam trước chàng hoàng tử và nữ phù thủy một bước. Cô ta đang nằm sấp mặt ở giữa căn phòng. Tay phải của Fiura đang nắm chặt một cái lọ nhỏ, những vết ban xuất huyết loang lổ khắp người cô.

“Dường như cô ấy đã uống limath, chất độc cùng loại được sử dụng trong vụ giết người. Do không ăn uống gì nên cô ấy không bị nôn mửa, nhưng lại bị chảy máu ở cả mắt và mũi.”

“Các ngươi không kiểm tra đồ đạc của cô ta trước khi đưa vào đây sao?”

“Chúng tôi có, nhưng lúc đó cô ấy không mang bất kỳ thứ gì theo người cả...”

Trong khi người lính đang trong ca trực giải thích tình hình, Tinasha lại gần xem xét thật kỹ cái lọ mà Fiura đang giữ. Cô đưa tay quệt lấy giọt máu dính trên vành lọ.

Tất cả đang tụ lại xung quanh Oscar nên không ai nhận ra việc cô ấy đang làm. Tinasha khẽ niệm chú và bắt đầu tập trung vào thành phần ma thuật chứa trong chất độc dính trên đầu ngón tay cô.

Sau khi ra lệnh cho mọi người xong, Oscar rời khỏi căn phòng. Tinasha đã đợi anh từ lâu và ra hiệu cho anh lại gần. Anh cúi người xuống để lắng nghe cô, còn cô thì nhón chân lên để thì thầm vào tai anh.

“Cậu nên kiểm tra một lần nữa về những người xung quanh Fiura. Cô ấy không phải là người tạo ra chất độc. Có lẽ cô ấy có đồng phạm... Hắn---hoặc có thể là kẻ chủ mưu với mục đích hoàn toàn khác với Fiura.”

Oscar thông thái khẽ gật đầu rồi quay trở lại cổng vào để chỉ thị công việc tiếp theo cho binh lính.

Bị bỏ lại một mình, Tinasha thở ra một hơi dài trước khi rời đi.

=====

Cuộc điều tra sau đó cho biết có một ông lão đáng ngờ đã đến thăm Fiura khoảng một tháng trước. Kéo theo đó làm sáng tỏ việc có một pháp sư già lạ mặt đã lởn vởn quanh lâu đài vào ngày Fiura tự sát.

Hợp nhất hai dữ kiện lại với nhau, mọi người đi đến kết luận rằng cả hai là cùng một người, nhưng không ai có thể lần ra dấu vết của ông lão được đề cập. Vụ án bị bỏ ngỏ khiến Oscar cảm thấy vụ việc lần này không đơn giản chút nào.

Còn về Tinasha, cô đã đem thi hài của Fiura đi chôn cất trong một khu rừng xa xôi. Những điều Tinasha nhìn thấy nơi vị pháp sư cô đơn này, người đã vứt bỏ sức mạnh của mình vì một người đàn ông để rồi giết anh ta vì lòng kiêu hãnh, đã được cô chôn chặt theo cùng người con gái ấy.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện https://metruyencv.vn/hoi-uc-khong-ten