Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 68: Hổ Khiếu Sơn Lâm


Bầu không khí bỗng chốc trở nên đau thương ngột ngạt.

Vì sao người phàm đều mơ ước trở thành tu sĩ, ngoại trừ theo đuổi trường sinh bất lão thoát khỏi luân hồi, chẳng lẽ không phải bởi vì thoát khỏi biển khổ hay sao?

Trong lòng rất nhiều người phàm, thế giới của tu sĩ chính là thiên đường, mặc dù rất nhiều người cả đời cũng không được tiếp xúc với tu sĩ, nhưng bọn họ vẫn cố chấp cho là như vậy.

Con người mà, vẫn luôn yêu thích xây dựng lên một số câu chuyện tốt đẹp trong lòng, cho dù chỉ là tưởng tượng.

Nhưng mà, bọn họ chỉ nghĩ đến mặt tốt của tu sĩ, lại không nghĩ đến những mặt khác của tu sĩ, giống như sư huynh nội môn này vậy.

Nghe câu chuyện đau buồn của đệ tử Thần Kiếm Phong, trong lòng đệ tử nội môn này tràn đầy đồng tình, vừa không ngừng đưa ra túi linh thạch, vừa lên tiếng an ủi.

"Sư đệ, đây đều là chuyện đã qua, bây giờ ngươi đã là đệ tử của Đạo Nhất tông, đã có khả năng chăm sóc bảo vệ người nhà rồi, ngươi cầm ít linh thạch này đi, đừng khách sáo với sư huynh."

"Cảm ơn sư huynh."

"Sư đệ đúng là khổ cực, tuổi còn nhỏ mà đã thay cha thay nương nuôi nấng hai mươi mấy đệ đệ muội muội, sư huynh kính nể, ngươi cầm ít linh thạch này đi, đừng khách sáo với sư huynh."

"Cảm ơn sư huynh."

Không có gì bất ngờ xảy ra, thoáng chốc hơn mười đệ tử tạp dịch của Thần Kiếm Phong này đã được thả đi.

Cho đến lúc này, mọi người vẫn chưa phát hiện ra có chỗ nào không đúng, đang ở nơi này cảm thán.

"Trước đó ta chưa từng nghĩ tới, thì ra cuộc sống của đệ tử tạp dịch Đạo Nhất tông chúng ta lại khổ cực như vậy."

"Đúng vậy, nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, thiên phú của đệ tử tạp dịch bình thường không cao, nếu như không có một số chỗ dựa, quả thật phải trải qua những tháng ngày gian khổ."

"Bây giờ ngẫm lại, dường như thái độ lúc trước của ta đối đệ tử tạp dịch đã quá nghiêm túc."

Bị làm cho cảm động thật rồi, chỉ là cảm động như vậy cũng không kéo dài. Khi một tên đệ tử ngoại môn của Bá Thương Phong đến, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng sư huynh nhà mình cho người ta linh thạch, lập tức nghi ngờ nói.

"Chu sư huynh, sao ngươi lại cho Lý Đồng linh thạch? Hắn ta cũng có thiếu linh thạch đâu?"

Người vừa nói phụ mẫu nhà mình mất sớm, một thân một mình nuôi nấng hơn hai mươi đệ đệ muội muội chính là Lý Đồng, mà đúng lúc đệ tử ngoại môn của Bá Thương Phong này lại quen biết hắn ta, đều là đến từ cùng một nơi.

Nghe vậy, sắc mặt Chu sư huynh tràn đầy đau thương, cảm thán.

"Thì ra hắn ta tên là Lý Đồng, ôi, cũng là người cơ khổ, sư huynh cũng không giúp được gì nhiều, chỉ có thể cho ít linh thạch."

Người cơ khổ? Nghe thấy lời này, đệ tử ngoại môn mới tới không hiểu gì cả.

"Sao có thể nói như thế chứ? Chắc chắn Lý Đồng này không dính dáng đến người cơ khổ a."

Nghe thấy lời này, Chu sư huynh sững sờ, dường như chuyện này có cái gì đó sai sai, lập tức nhìn về phía sư đệ nhà mình, sắc mặt mang theo dữ tợn nói.

"Xin nói rõ ràng?"

"Sư đệ và Lý Đồng đều là đến từ đế đô của Viêm Phong quốc, hắn ta là thành viên trong hoàng thất Viêm Phong quốc, phụ thân là An Nhạc Vương, hơn nữa còn là con trai độc nhất trong nhà, từ nhỏ cơm ngon áo đẹp, cho nên căn bản không có chút liên quan gì đến người cơ khổ."

Vừa nói ra lời này, cả người Chu sư huynh như tê liệt, đám đệ tử xung quanh cũng choáng váng.

Trợn trừng hai mắt, một lúc lâu sau Chu sư huynh mới hồi phục tinh thần, hai mắt đỏ bừng, hệt như dã thú muốn ăn thịt người, tức giật quát lớn.

"Thần Kiếm Phong, ta và các ngươi không đội trời chung."

Cùng với sự tức giận, trong lòng Chu sư huynh giống như có thứ gì đó bị đánh nát hoàn toàn.

Có lẽ là cái nhìn lương thiện về thế giới này.

Không phải ‘nhân chi sơ tính bản thiện’ à, vì sao… vì sao lòng dạ của mấy người này lại có thể bẩn đến như vậy.

Mẹ nó Chiếu Tâm kính của tông môn bị hỏng rồi sao, lòng dạ của đệ tử Thần Kiếm Phong đen tối như vậy, vì sao Chiếu Tâm kính không chiếu ra được.

"Vì sao?"

Trong giọng nói tràn đầy căm giận, đệ tử đi ngang qua nhìn Chu sư huynh và một đám đệ tử bên cạnh hắn ta, sắc mặt đều lộ vẻ kỳ lạ, nói:

"Bọn họ sao vậy?"

"Không biết, không phải là điên rồi đấy chứ?"

"Đừng, Thần Kiếm Phong đã không bình thường, nếu các phong khác cũng như vậy, thế thì đáng sợ quá rồi."

Sau khi gào thét, Chu sư huynh lạnh lùng phun ra hai chữ.

"Đuổi theo"

Ngay sau đó, cả đám lập tức đuổi về phía chuồng ngựa dưới chân núi.

Chỉ là bây giờ mới đuổi, tất nhiên có thể đoán trước kết quả, chờ đến khi mọi người đi tới chuồng ngựa, sớm đã không thấy bóng dáng những người của Thần Kiếm Phong đâu rồi.

Chỉ có Chấp Sự nhìn những đệ tử tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, trên trán nổi đầy gân xanh, cẩn thận hỏi.

"Các ngươi… các ngươi không sao chứ?"

"Không sao.

Nghe vậy, Chu sư huynh trả lời.

Có điều, ngươi chắc chắn là không sao chứ? Con ngươi sắp lồi ra ngoài, còn cả tơ máu và gân xanh nổi đầy trên trán này nữa, đây mà bảo là không sao?

Nhìn giống như những yêu thú chuyên ăn thịt người a.

"Hay là đến Bách Thảo Phong xem thử đi, cẩn thận một chút vẫn hơn."

"Cảm ơn Chấp Sự quan tâm, ta thật sự không sao."

Vấn đề này của hắn ta, có đến Bách Thảo Phong cũng vô dụng.

Không cam lòng rời khỏi chuồng ngựa, lúc sau nghe nói một mình Chu sư huynh rời khỏi tông môn, liên tục đánh hơn mười căn cứ tà ma, trong lúc nhất thời khiến đông đảo tà ma nghe tin mà sợ mất mật.

Về phần nguyên nhân như thế nào, trừ người có mặt lúc đó ra thì những người khác đều không rõ ràng, vì vậy, Chu sư huynh còn được phong chủ của Bá Thương Phong khen ngợi.

Nói hắn ta lòng mang chính nghĩa, không hổ là đệ tử của Đạo Nhất tông, hi vọng tất cả mọi người trong Bá Thương Phong có thể học tập hắn ta.

Chỉ là, theo như lời người có mặt lúc đó nói, toàn bộ quá trình sắc mặt Chu sư huynh đen sì, không nói một lời, trong mắt chất chứa căm tức vô tận nhìn về phía Thần Kiếm Phong.

Mà gần như trong cùng một lúc, Hổ Lĩnh ở Đông Châu cũng phát ra tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc.

Khiến cho không ít tu sĩ xung quanh vội vàng trốn đi, bởi vì đây là tiếng gầm thét của Yêu Vương.

Trong một mảnh núi rừng ở nơi sâu Hổ Lĩnh, một con mãnh hổ màu đen có hình thể to lớn, hai mắt đỏ rực, ngửa mặt lên trời thét dài, uy áp kinh khủng bao phủ xung quanh.

Vừa rồi, ngay vừa rồi, một tiểu tặc loài người Tử Phủ Cảnh xâm nhập vào địa bàn của mình, không biết dùng thủ đoạn gì mà có thể tiến vào trong một kho báu của mình, cướp sạch sành sanh.

Không chỉ như vậy, tiểu tặc này còn không biết sống chết mà khắc chữ để lại lời nhắn.

"Hắc Hổ Yêu Vương, chuyện Kim Mẫn sư tỷ có thể làm được, ta cũng có thể làm được, hôm nay trộm kho báu của ngươi, ngày sau thu ngươi làm tọa kỵ

Kí tên, người ăn cơm."

Lúc nhìn thấy hàng chữ này, Hắc Hổ Yêu Vương trực tiếp bùng nổ, tiểu tặc này thật can đảm.

Nhưng mà, khi nó đuổi ra ngoài, người đã đi mất dạng từ bao giờ.

Khi Hắc Hổ Yêu Vương đang lửa giận ngút trời, một bóng hình nhanh chóng bay tới.

Đối với Thần Kiếm Phong thì bóng hình này rất quen thuộc, đó chính là Sát Hổ, đã từng là bá chủ của Hắc Hổ Uyên.

Kể từ khi Hắc Hổ Uyên bị diệt, nó đã chạy đến Hổ Lĩnh, vẫn luôn ở lại bên cạnh Hắc Hổ Yêu Vương.

"Yêu Vương bớt giận, đã tra ra rồi, Kim Mẫn này chính là một tên đệ tử nội môn của Đạo Nhất tông, lúc trước quả thật đã đến Hổ Lĩnh, bị Huyết Hổ Yêu Vương truy sát, cuối cùng may mắn chạy thoát.

Hơn nữa dựa vào khí tức để lại, cũng xác định là công pháp của Đạo Nhất tông."

Nghe thấy lời này, trong mắt Hắc Hổ Yêu Vương ngưng tụ sát khí, hung hãn nói.

"Đạo Nhất tông, hay cho một Đạo Nhất tông, thật sự cho rằng Hổ Lĩnh ta sợ các ngươi sao?"

"Thuộc hạ cầu xin Yêu Vương hạ lệnh tấn công Đạo Nhất tông, san bằng Thần Kiếm Phong, rửa sạch nỗi nhục cho Yêu Vương."

Nghe thấy lời này, Sát Hổ còn tưởng rằng Hắc Hổ Yêu Vương dự định gây phiền toái cho Đạo Nhất tông, lập tức lên tiếng nói ra, bởi vì trong lòng nó vô cùng căm hận Thần Kiếm Phong.

Không hiểu vì sao lại bị diệt, dù là ai cũng nghĩ không thông.

Vốn cho rằng nịnh bợ một phen, nhưng ai có thể ngờ rằng, một giây sau, Hắc Hổ Yêu Vương tung chưởng, trực tiếp đánh Sát Hổ bay ra ngoài, đồng thời còn phát ra tiếng rống giận dữ.

"Ngươi bị ngu à, lại còn tấn công Đạo Nhất tông, cút."

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện https://metruyencv.vn/ta-la-tru-than-toan-tong-mon-deu-bi-ta-lam-them-khoc