Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn

Chương 31: Chương 31


Edit: KienHuyetPhongHau????

Mèo con say rượu được Lê Vân ôm lên.

Lê Vân thuận tay thay nó vuốt lông, nhặt lá cây dính trên người nó xuống.

Hắn hỏi Hàn Ngọc: “Trong rượu có dược liệu gì.”

Hàn Ngọc nhắm mắt lại vừa nghe, thuận miệng nói: “Hoa Phật liên, Thất Tinh thảo, quả Vô Sương, Bạc Diệp……”

Hàn Ngọc báo ra mười loại dược liệu, sau khi Lê Vân nghe xong, lại hỏi: “Thất Tinh thảo có ảnh hưởng đến thương thế của nó?”

Hàn Ngọc mắt trợn trắng: “Thất Tinh thảo trong rượu đã bị Bạc Diệp cùng quả Vô Sương hóa giải đi nhiệt tính.

Ngươi muốn lo lắng cũng không phải là Thất Tinh thảo.”

Lê Vân nhíu mày nói: “Nhưng còn tai hoạ ngầm gì không?”

Hàn Ngọc chu chu môi, muốn cười lại sợ Lê Vân rút kiếm chém hắn: “Rượu Bồ Đào, với nhân tu thì không sao, nhưng với linh thú thì, lại là vật trợ hứng.

Ngươi lo lắng…… Là mèo nhà ngươi sau khi uống rượu động dục.”

Sau khi uống rượu động dục?

Lê Vân nhìn về phía Sơ Thất.

Mèo nhỏ ngậm ngón tay hắn, thần chí mê mang, bỗng nhiên lại giống như thanh tỉnh lại, nhớ rõ mình vẫn còn đang tức giận với hắn, từ trên người hắn nhảy xuống.

Lần nhảy xuống này lại bị té ngã.

Ai nha.

Sao lại thế này?

Nam Nhứ hỗn hỗn độn độn mà nghĩ: Con đường này sao lại không bằng phảng tí nào a?

Nam Nhứ quỳ rạp trên mặt đất, vừa lúc nhìn đến Bạch Hổ cùng Hắc Báo đang trong lồng sắt ở xa xa.

Một hổ một báo cũng ở trong lồng nằm sấp xuống, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt si mê thèm nhỏ dãi.

Nam Nhứ: “……”

Muốn làm sao a!

Ngay lập tức mèo con liền tức giận.

Meo meo giận dữ, thây phơi ngàn dặm, máu đổ ngàn dặm......Đó là điều không có khả năng.

Nàng phải dùng uy áp của huyết mạch kinh sợ chúng nó!

Nhưng mà cái ý dùng uy áp huyết mạch.......Rốt cuộc là dùng như thế nào a?

Vốn dĩ Nam Nhứ không nhớ rõ ràng lắm về truyền thừa của thần thú, lúc này uống rượu xong đầu óc lại càng thêm loạn.

Ý tưởng lung tung rối loạn trong óc nàng rối rắm thành một cuộn len sợi, nàng cũng không có để ý lắm, đơn thuần chỉ dựa vào một cỗ cảm xúc phẫn nộ mà vỗ móng vuốt xuống ——

Sau đó, nàng vừa mới đứng vững, lại té ngã.

Hơn nữa, chỗ móng vuốt vừa vỗ vào lại giống như đường đá.

Ô ô.

Đau quá a.

Mèo con đau ra nước mắt, hai mắt long lanh, ngay tại chỗ quỳ rạp mà lăn một cái trên mặt đất.

Gì?

Ngay lập tức nàng phát hiện, hình như nàng có thể một đường lăn đi!

Uống rượu xong rồi về sau, trong đầu Nam Nhứ không quá minh mẫn, cho nên cũng không phát hiện cái ý tưởng một đường lăn qua này cảm thấy có bao nhiêu thẹn.

Sau khi té ngã rất nhiều lần, nàng cảm thấy đây là một cái ý tưởng không tồi.

Nàng đúng thật là một tiểu thiên tài!

Tiểu thiên tài nói liền làm, ục ục mà lăn lộn trên mặt đất, một đường lăn đến trước mặt hai con linh thú trong lồng sắt.

Bản thân nàng uống rượu đã choáng váng đầu, lăn nhiều vòng như vậy, đầu nàng lại càng hôn mê.

Nam Nhứ xây xẩm mà quơ quơ đầu, run rẩy mà đứng lên.

Bạch Hổ và Hắc Báo nhìn thấy mèo nhỏ tới tìm chúng nó, kích động mà tiến đến lồng sắt.

Hai cái đầu to nhắm ngay mèo con, đột nhiên đến mức làm Nam Nhứ bị dọa lui về phía sau một bước, rồi lại té lắn trên mặt đất.

Nam Nhứ: “……”

Đáng giận.

Uy nghiêm của thần thú không còn sót lại chút gì!

Nam Nhứ đang muốn đứng lên, bỗng nhiên lại cảm giác ngứa trong thân thể.

Cũng không đau, chỉ là.......Cơn ngứa.

Nàng cuộn thành hình tròn, dùng móng vuốt cào tới cào đi.

Nhưng lại không biết vì sao, dù cho cào như thế nào cũng đều cào không đến, giống như là cỗ nhiệt ngứa kia đến từ trong thân thể, nhiệt đến cũng không có tác động đến vết thương cũ của nàng, nhưng lại bỏng đến mức làm nàng thập phần khó chịu.

Nam Nhứ cảm giác bị cỗ nhiệt ngứa này làm đến bực bội đến trong lòng, móng vuốt vung lên, không khống chế được mà thúc giục thả ra một ngọn lửa nhỏ.

Sau khi thả ngọn lửa ra, Bạch Hổ cùng Hắc báo nhìn thấy ngọn lửa này ——

Lập tức nơm nớp lo sợ mà bò lổm ngổm trên mặt đất!

Hả?

Nam Nhứ mở to hai mắt nhìn chúng nó.

Một hổ một báo động cũng không dám động, thậm chí thân thể khổng còn có vài phần run rẩy.

Hàn Ngọc đang ở một bên tư oai bảy vạn tám, nhìn thấy một màn này, thân thể lập tức đứng thẳng.

Hàn Ngọc cũng không phải Hỏa linh căn.

Đi lên con đường tu Đan đạo, thông thường đều là Đơn hỏa linh căn, hoặc là Hỏa linh căn hỗn hợp cùng một linh căn khác là Song linh căn, nhưng hắn lại là Kim linh căn đi tu y đạo.

Đáng nhẽ ra Kim linh căn là hạt giống luyện kiếm vô cùng tốt, lại vô dụng, luyện khí cũng không tồi.

Nhưng mà Hàn Ngọc lại chỉ một lòng một dạ muốn học y ——

Phương thức học y của hắn cũng bất đồng với người khác, người khác đều đi luyện đan, hắn lại đam mê đem các loại linh thú mổ ra, nghiên cứu cốt cách kinh mạch linh thú, thậm chí còn to gan lớn mật mà mổ qua mẫy cỗ thi thể của ma tu.

Mà giải phẫu thi thể nhân tu đã quá mức kinh hãi người đời, từng người pháp môn tu hành khác nhau, nếu chạm vào bí mật môn phái của người khác, một khi bị phát hiện chắc chắn hắn sẽ bị Tu Chân giới liên thủ đuổi giết, Hàn Ngọc thật là thập phần muốn động thủ.

Bởi vì Hàn Ngọc không phải là Hỏa linh căn, cho nên vẫn chưa có minh xác cảm giác đến lửa trên người con mèo này có bao nhiêu đặc thù.

Hiện tại hắn phát hiện........

Đây rõ ràng chính là áp chế huyết mạch đối với hai con linh thú này!

Mèo hoang mà Lê Vân nhặt được, rốt cuộc có địa vị gì?

Hàn Ngọc to gan lớn mật, tay ngứa đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Hiện giờ Lê Vân trúng hàn độc, hàn độc cũng giải được không ít, nhưng tu vi Lê Vân chưa khôi phục đến đỉnh kỳ, chưa chắc hắn đã......

Vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên hắn cảm thấy trên cổ chợt lạnh.

Hàn Ngọc cúi đầu, nhìn thấy một đoạn thanh kiếm treo ở trên cổ hắn, mũi kiếm sắc bén lóe lên ánh đao lạnh lẽo.

Tóc trắng một bên của Lê Vân rũ xuống, hàn như tuyết, lạnh như băng.

Hắn nói: “Ta đã cảnh cáo ngươi, không được đánh chủ ý vào Sơ Thất.”

Hàn Ngọc bị hắn dùng môtn kiếm này, cả người đều toát mồ hôi lạnh.

Từ khi nào Lê Vân rút kiếm? Từ khi nào gần hắn như vậy?

Lúc trước hắn kiểm tra qua thân thể Lê Vân, rõ ràng Lê Vân chỉ mới khôi phục đến tu vi Trúc Cơ kỳ......Lê Vân không một tiếng động tới gần hắn, có thể dễ dàng lấy mạng hắn, vậy mà hắn lại không hề phát hiện!

Hàn Ngọc ngượng ngùng cười: “Ha ha…… Ngươi nói mê sảng gì đâu không? Ta từ khi nào mà đánh chủ ý với nó?”

“Ta đang…… Đang, chuẩn bị đem hai con linh thú mang đi!” Tròng mắt Hàn Ngọc loạn chuyển, nói hươu nói vượn, “Ngươi xem hai hai linh thú kia đều sợ tới mức run thành như vậy!”

“Mặc kệ tâm tư ngươi như thế nào, đừng có động tới nó.”

Lê Vân thật sâu liếc nhìn hắn, thu hồi kiếm trong tay.

Kiếm một lần nữa trở lại bên hông, một sợi tóc bên mái của Hàn Ngọc cũng bị lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt, rơi xuống đất.

Hàn Ngoc thở phào một hơi, lại ẩn ẩn có vài phần sợ hãi.

Thôi, hắn vẫn là không nên nhìn xuống.

Càng xem tay càng ngứa.

Hắn nhắc tới hai cái lồng sắt kia, chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Lê Vân: “Hai con linh thú này không được, có muốn ta lại tìm cho ngươi hai con linh thú huyết mạch thuần khiết chút lại đây hay không?”

Lê Vân lẳng lặng mà nhìn hắn.

“…… Được được, ta đã biết!”

Hàn Ngọc lẩm bẩm nói: “Nuôi mèo mà dường như nuôi bảo bối vậy, đến bằng hữu cũng đều không nhận!”

.........

Lê Vân dây dưa cùng Hàn Ngọc một phen, đợi Hàn Ngọc đi rồi, hắn quay đầu tìm kiếm Sơ Thất lại phát hiện không thấy bóng dáng mèo nhỏ.

“Sơ Thất?”

Hắn nhìn về bốn phía, tìm mèo, bốn phía đều không hề có dấu vết gì.

…… Trốn rồi?

Lê Vân nhìn tứ phía một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên vò rượu nằm ở mặt đất.

Hắn đi qua, xách vò rượu lên ——

“Xôn xao” một tiếng, mèo con từ trong vò rượu dò ra một cái đầu ướt dầm dề.

Mèo con nghe được hắn kêu nó, oai oai đầu: “Ngao?”

Trên người nó vừa mang theo một thân lá cây vừa mới lăn, cùng với mồ hôi đầy người làm nó dơ đến hề.

Lông tóc xõa tung ngâm ở trong rượu toàn bộ đều ướt đẫm mà dán ở trên người, toàn bộ mèo đều bị ngâm ra mùi rượu.

Không biết có phải do mới vừa rồi trộm uống rượu không cẩn thận mà rớt vào hay không.

Lê Vân đem nó từ trong vò rượu ôm lên.

Mèo nhỏ còn ngại không uống đủ, bốn móng vuốt ôm lấy bình rượu không chịu buông.

“Buông tay, Sơ Thất,” hắn nói, “Dơ.”

Đôi mắt màu kim mê hoặc mà chớp một chút, giống như nghe hiểu mà buông lỏng móng vuốt.

Lê Vân ôm nó, ở trong phòng dạo một vòng, lại chuyển ra dọc thèo hành lang trông thấy một chỗ có bể tắm.

Trong bể tắm này được dẫn nước suối rót vào, dưới đáy có môt kiện trận pháp Tụ Linh bình thường, dùng để duy trì nước ấm bên trong.

Lê Vân đem mèo nhỏ đặt bên cạnh ao, cởi áo ngoài bị nó làm dơ xuống.

Hắn vừa mới cởi áo ngoài xuống một chút, liền nghe thấy “Rầm” một tiếng.

Mèo con được đặt ở trên mặt đất, đứng cũng không vững, không biết từ khi nào đã lăn vào trong hồ nước.

Lê Vân bất đắc dĩ, nhìn về phía hồ nước.

Một cái liếc mắt này, làm cho đồng tử hắn co rụt.

Chỉ thấy trong ao có một thiếu đưa lưng về phía hắn, đầu tóc rối tung, tóc dài trên sống lưng trắng nõn như ẩn như hiện.

Nháy mắt Lê Vân căng chặt lên, nhấc kiếm ——

Từ khi nào trong nhà lại có nữ tử xa lạ đi vào được?

Bất quá trong một lát, chính mắt Lê Vân lại trông thấy, nữ tử xa lạ kia bắt đầu cuộn tròn thân thể, trong nháy mắt lại biến thành mèo con mới vừa rồi ngã vào trong hồ nước.

Mèo con nổi trong ao, giãy giụa múa may móng vuốt, vô cùng đáng thương lại ai oán cầu cứu về phía hắn: “Ô ô ——”

Lê Vân dừng một chút, buông kiếm trong tay.

Rồi sau đó, hắn tiến lên đem mèo con từ trong nước nhấc ra bên ngoài.

.........

Từ sau khi Hàn Ngọc rời khỏi chỗ Lê Vân, trong lòng vẫn luôn tò mò muốn điều tra rõ con mèo của Lê Vân đến tột cùng là có lai lịch gì, cũng không quay về động phủ mình, bước chân chuyển đến Tàng Thư Lâu Bách Thảo Cốc.

Đến Tàng Thư Lâu, hắn liền chạm mắt đối với một lão nhân thân hình thấp bé.

“Úi chà, Ô chân quân,” Hàn Ngọc nói, “Ngươi cũng tới Tiên Hội Bồng Lai lần này sao, ta còn tưởng rằng sẽ không thấy ngươi đâu chứ.”

Trong giọng nói của Hàn Ngọc còn mang theo điểm chế nhạo.

Hắn cùng Ô Đại Sài cũng là quen biết đã lâu.

Chính xác ra, là Ô Đại Sài đã sớm nhận thức hắn.

Dù sao, năm nay hắn bất quá cũng mới trăm tuổi, còn Ô Đại Sài, năm nay đã 800 tuổi.

Ô Đại Sài nhìn thấy Hàn Ngọc, khẽ gật đầu: “Hàn chân nhân, lâu rồi không thấy.”

Hai người từ trước đến nay đều không hợp nhau lắm.

Ô Đại Sài tôn trọng sách vở, bất luận là luyện đan hay là chữa bệnh, đều thập phần bảo thủ*.

Ở trong mắt Hàn Ngọc, Ô Đại Sài cứng nhắc, ngoan cố không thay đổi.

*Gìn giữ lối cũ, không chịu thay đổi.

Hàn Ngọc thích thực chiến, không biết rõ ràng bệnh của đối phương là gì cũng dám động đao luyện đan.

Ở trong mắt Ô Đại Sài, Hàn Ngọc tiến bộ gấp rút, nhưng tốt quá hóa lốp*.

*Muốn làm cho thật tốt lại hoá xấu.

Hai người gặp nhau, ngoài cười nhưng trong không cười mà tiến hành hàn huyên một phen.

Hàn Ngọc nói: “Lần này là Bách Thảo Cốc tổ chức Tiên Hội Bồng Lai, nếu có nơi nào chiêu đãi không chu toàn, Ô chân quân cứ việc đến tìm ta.”

Ô Đại Sài nói: “Đương nhiên rồi.”

Hàn huyên kết thúc, từng người tiến vào trong Tàng Thư Lâu.

Ô Đại Sài thầm nghĩ: Ở trong Tàng Thư Lâu, nhất định phải tìm cho ra mèo con kia của Lê Vân là loại linh thú gì.

Hàn Ngọc thầm nghĩ: Ở trong Tàng Thư Lâu, nhất định phải tìm cho ra con mèo kia của Lê Vân là loại linh thú gì!.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện https://metruyencv.vn/moi-dem-di-den-dong-phu-cua-su-ton